Chương 910: Nguyên Tố Vu Yêu mới, Quầng Sáng Bất Tử. (2)
Hắn bay cao hơn, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Những viên đá vụn này giống như vảy của một sinh vật nào đó.
Mộc Tiêm Tiêm vừa thấy Lâm Mặc Ngữ quay trở lại thì không nhịn được mà hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Mặc Ngữ nói nhỏ: “Không biết giải thích thế nào, chỉ cảm thấy có gì đó không ổn.”
Mộc Tiêm Tiêm không có cảm giác giống như Lâm Mặc Ngữ, chỉ cảm thấy đường trở nên khó đi hơn, không cẩn thận có khi bị vấp hay bị ngã xuống khe nứt.
Chẳng qua Lâm Mặc Ngữ nói không ổn thì chắc chắn là có vấn đề gì đó, chỉ là mình không nhìn ra.
“Cẩn thận vào.”
Lâm Mặc Ngữ bảo quân đoàn Vong Linh tản ra xung quanh, luôn trong tư thế cảnh giác.
Đại địa đen kịt giống như không có điểm cuối, hai người đã đi bộ cả ngày nhưng vẫn chưa tới đích.
Bọn họ luôn đi về phía cột sáng, không đi sai hướng.
Nhưng cho dù có đi thế nào thì hình như vẫn không đi tới đích.
Hình như cột sáng vẫn còn xa như cũ, không thay đổi chút nào .
Đến bây giờ, Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể lựa chọn tiếp tục đi về trước.
Một cơn gió đột nhiên thổi tới, gió này rất kỳ lạ, khiến Lâm Mặc Ngữ có cảm giác rợn người.
Số lượng lớn đốm sáng từ trên không trung rơi xuống, hoà vào gió, thổi qua Lâm Mặc Ngữ và Mộc Tiêm Tiêm.
Hai người biến mất tại chỗ trong chớp mắt.
Mấy giây truyền tống trôi qua, Lâm Mặc Ngữ phát hiện mình tới một thế giới có màu sắc sặc sỡ.
Lúc này nơi nào cũng có những cột sáng rọi thẳng lên trời.
Quầng sáng bảy màu được tạo ra tại bầu trời chỗ này.
“Trung tâm.”
Lâm Mặc Ngữ biết mình đã đi tới chính giữa của khu vực trung tâm.
Còn tại sao tới được đây thì không cần nghĩ cũng biết đáp án.
Ngoại trừ nó ra thì không có người thứ hai có thể không một tiếng động bắt mình tới đây.
Mộc Tiêm Tiêm nằm bên cạnh mình, hình như đang bất tỉnh.
Chắc chắn cũng là tác phẩm của nó.
Lâm Mặc Ngữ cũng không ngạc nhiên bởi đây đã là lần thứ hai Mộc Tiêm Tiêm bị nó đánh bất tỉnh.
Hình như nó không muốn nhiều người biết về sự hiện hữu của mình.
Cũng có thể là nó cảm thấy không phải người nào cũng có tư cách để nói chuyện với ông.
Những hành vi, ngôn ngữ của nó đều lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Lâm Mặc Ngữ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông.
Hình thể nó quá lớn, chỉ nằm sấp trên mặt đất cũng nhìn giống một toà núi nhỏ.
Lâm Mặc Ngữ suy đoán, nếu nó đứng thẳng người, có khi chiều cao có thể hơn trăm mét hay thậm chí lớn hơn.
Đôi cánh lớn đến mức khó tính được đường kính chạm đất.
Ông trông có vẻ uể oải, chậm chạp mở mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ.
Âm thanh to lớn vang lên bên tai: “Rốt cuộc thì ngươi cũng tới, sao lâu vậy.”
Lâm Mặc Ngữ nói nhỏ: “Cũng tạm, không lâu lắm.”
Mặc dù nó rất mạnh nhưng Lâm Mặc Ngữ vẫn giữ thái độ bình thản.
Ông nói tiếp: “Tốc độ tăng cấp của ngươi quá chậm, lâu như vậy mà chỉ mới đạt tới cấp 50.”
Lâm Mặc Ngữ nói đúng sự thật: “Bị vài việc kéo dài.”
“Ồ, tuy cấp độ còn hơi thấp nhưng năng lựa chiến đấu vẫn có thể tạm chấp nhận.” Ông nói tiếp: “Tiểu Hắc, ra đây đi”
Một tiếng hét chói tai vang lên, kèm theo đó là một con chim nhỏ toàn thân rực lửa bay vút ra từ dưới thân ông.
Lâm Mặc Ngữ hơi nheo mắt, đúng như dự đoán, đó là [Loan Điểu Viễn Cổ].
Cũng chỉ nó mới có năng lực cứu [Loan Điểu Viễn Cổ] từ trong tay mình.
[Loan Điểu Viễn Cổ] rít lên khi đối mặt với Lâm Mặc Ngữ, toàn thân bốc lên lửa đen.
Rõ ràng ghi hận việc Lâm Mặc Ngữ xém chút xíu giết chết mình.
“Tiểu Hắc, câm miệng.”
Ông chỉ nói một câu nhưng Loan Điểu Viễn Cổ đã lập tức ngậm miệng, an tĩnh lại.
Lâm Mặc nhìn ông: “Đây là sủng vật của ngươi?”
Giọng nói của nó vẫn lười biếng như cũ: “Khá tốt, ta cảm nhận được trên người ngươi có đồ vật mà ta cần tìm.”
Lâm Mặc Ngữ lập tức đoán được nó nói thứ gì, không nghĩ tới đồ vật mà chính mình để trong không gian lưu vật vẫn bị cảm ứng ra.
Con cự long này quả là có phần ghê gớm.
Lâm Mặc Ngữ lấy ra chiếc hộp mà Nghĩa Thần đã giao cho hắn, từ trong hộp lấy ra một hạt châu nhỏ.
Khoảnh khắc nhìn đến hạt châu, nó lập tức tỉnh táo lại.
“Giang Nghĩa bảo ngươi đem tới phải không?”
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy sự vui sướng từ trong mắt ông: “Đúng vậy, Nghĩa Thần bảo ta đem tới.”
“Nghĩa Thần nói, ông đã làm xong chuyện của ngươi, hy vọng ngươi cũng có thể giữ đúng lời hứa.”
Trong miệng cự long phát ra tiếng cười rung trời, làm cho cột sáng cũng bị biến dạng.
Đại địa bốn phía rung động rầm rầm, lần lượt vỡ tan.
Lâm Mặc Ngư hơi khiếp sợ trong lòng, vốn dĩ nghĩ nó vô cùng mạnh nhưng cũng không rõ là mạnh đến mức nào.
Rốt cuộc cũng hơi hiểu, đại địa rắn chắc mà mình dốc toàn sức cũng không thể tạo ra một dấu vết gì, vậy mà lại vỡ vụn dưới tiếng cười của ông.