Chương 911: Ngươi nên tự nói mình thiếu gì đi (1)
Có thể kết luận, đối phương chỉ cần cười hai cái là quân đoàn Vong Linh của mình có thể trực tiếp bị tiêu diệt.
Sinh vật này quá khủng bố!
Cười một lúc lâu, cự long mở miệng hút một hơi, hạt châu lập tức bị nó nuốt chửng, sau đó nó trầm giọng nói: “Đương nhiên bổn tôn sẽ giữ lời hứa.”
Thậm chí Lâm Mặc Ngữ còn không biết giao dịch giữa Giang Nghĩa và nó là gì.
Dù sao hắn cũng đã làm theo yêu cầu của Giang Nghĩa, đưa đồ đến nơi.
Chuyện tiếp theo không liên quan đến hắn, hơn nữa với thực lực của đối phương, hắn muốn quản cũng không quản được.
Liệu nó có thực sự giữ lời hứa hay không, còn phải xem lương tâm của nó.
Nuốt viên ngọc vào bụng, ánh mắt nó nhìn Lâm Mặc Ngữ có hơi thay đổi: “Bây giờ ngươi đã có tư cách biết tên của ta.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu ý, khẽ búng ngón tay, thuật Dò Thám cuốn theo làn gió nhẹ thổi qua.
[Địa Long Antares (BOSS cấp Đại Thế Giới)]
[Cấp độ: 100]
[Sức mạnh: ?]
[Nhanh nhẹn: ?]
[Tinh thần: ?]
[Thể chất: ?]
[Kỹ năng: ?]
[Đặc tính: ?]
Ngoại trừ tên và cấp độ, tất cả thông tin còn lại đều là dấu chấm hỏi.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn kinh ngạc.
Địa Long Antares, BOSS cấp Đại Thế Giới, chưa từng nghe nói đến.
Nó đã vượt qua tất cả kiến thức mà hiện giờ hắn đang có.
Cấp độ còn lên tới 100.
Lúc này, thậm chí Lâm Mặc Ngữ còn nghi ngờ, liệu cấp độ này có phải là nó cố ý thể hiện ra hay không.
Antares rất hài lòng với vẻ mặt hiện tại của Lâm Mặc Ngữ, lại cười lớn: “Có phải rất sốc không? Ngươi nên cảm thấy vinh dự, không có nhiều người biết tên của ta.”
Đúng vậy, ít nhất trong lịch sử ghi chép của Nhân tộc, chưa từng có cái tên này.
Chiến trường Vĩnh Hằng đã tồn tại không biết bao nhiêu năm.
Điều này cũng cho thấy Antares đã tồn tại vô số năm.
Có thể sở hữu tuổi thọ lâu dài như vậy, bản thân nó đã là một sự tồn tại cực kỳ khó tin.
Ngay cả cường giả cấp Thần của Nhân tộc, cũng đã sớm bị chôn vùi trong dòng sông thời gian.
Nhưng nó lại có thể tồn tại mãi mãi.
Sự cường đại của nó đã vượt qua giới hạn.
Antares cười đủ rồi, quay đầu nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Tiểu tử, tiếp theo ta muốn làm một giao dịch với ngươi.”
“Không có nhiều người có tư cách giao dịch với ta. Trong hàng ngàn năm qua của Nhân tộc các ngươi, chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Tin ta đi, giao dịch với ta, ngươi sẽ không hối hận.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Giao dịch gì, ngài cứ nói.”
Antares nói: “Ở không gian hạ tầng của chiến trường Vĩnh Hằng, có một nơi gọi là thung lũng Táng Lôi. Ta muốn ngươi đến đó, mang một thứ từ bên trong ra.”
Cùng với lời nói của nó, vô số điểm sáng trên bầu trời rơi xuống, dệt nên một bức tranh sống động trên không trung.
Bức tranh là địa hình của thung lũng Táng Lôi, cũng như vị trí của nó ở không gian hạ tầng.
Ở nơi sâu nhất của thung lũng Táng Lôi, có một khối tinh thể khổng lồ.
Nhìn từ bức tranh, khối tinh thể cao ít nhất mười mấy mét, nối liền với thung lũng.
Antares nói: “Ngươi đến thung lũng Táng Lôi, tìm thấy khối tinh thể này, sau đó nhỏ nó lên khối tinh thể, rồi mang thứ bên trong khối tinh thể trở về.”
Nói xong, một giọt Long huyết đỏ tươi bay ra từ đầu ngón tay của Antares, rơi vào tay Lâm Mặc Ngữ.
Giọt Long huyết to bằng nắm tay, ở trạng thái bán đông đặc, vốn dĩ sẽ không tiêu tan, cũng sẽ không vỡ vụn.
Nó cũng không cần bất kỳ vật chứa nào để đựng, có thể trực tiếp cất vào Không Gian Lưu Trữ.
Lâm Mặc Ngữ biết chuyện này sẽ không đơn giản, ít nhất là không thể dễ dàng như Antares nói.
“Tại sao ngài không tự đi?”
Trong nhận thức của Lâm Mặc Ngữ, với sự cường đại của Antares, đi một chuyến đến Thung lũng Táng Lôi hẳn là không phải chuyện khó.
Antares khẽ hừ một tiếng: “Ta không đi đương nhiên là có lý do không thể đi.”
Lâm Mặc Ngữ không truy hỏi nguyên nhân, mà nói: “Nhưng ta mới cấp 50, muốn đi xuống không gian hạ tầng ít nhất phải cấp 70, có thể ngài cần phải đợi.”
Antares lắc đầu: “Không vội, đợi khi ngươi có thể đi thì đừng quên là được. Nhưng ngươi nên nhớ cho kỹ, tốt nhất đừng vào thung lũng Táng Lôi khi vượt quá cấp 80, nếu không có thể sẽ gặp chút rắc rối.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Bên trong rất nguy hiểm sao?”
Antares thấp giọng nói: “Đương nhiên là có hơi nguy hiểm nhưng đối với ngươi, chắc là sẽ không sao.”
Chắc là...
Từ này quá không chắc chắn, khi nghe xong trong lòng Lâm Mặc Ngữ có hơi sợ hãi, không tin lời nó nói lắm.