Chương 917: Không gian hạ tầng, phong thủy bảo địa. (1)
Antares, con rồng già sống không biết bao nhiêu năm.
Tuy đầu óc hơi già cỗi nhưng vẫn rất tinh ranh.
Lừa người không hề nương tay.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Mặc Ngữ cũng biết là do mình đã lừa Antares trước nên cũng không thể hoàn toàn trách nó.
Cầm mảnh vảy trong tay, đương nhiên Lâm Mặc Ngữ có thể hiểu ý của Antares.
Hắn có thể rời khỏi không gian hạ tầng bất cứ lúc nào thông qua mảnh vảy này.
Nhưng Mộc Tiêm Tiêm thì đừng hòng đi.
Với năng lực của Mộc Tiêm Tiêm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm khi ở không gian hạ tầng này.
Hơn nữa, những vật phẩm truyền tống thông thường ở đây đều mất tác dụng, muốn rời đi cũng không dễ dàng.
Lâm Mặc Ngữ kiểm tra vật phẩm của mình một chút.
Quả nhiên, đá Truyền Tống mà Mạnh An Văn đưa cho hắn đã mất hiệu lực.
Đá Truyền Tống mà Mạnh An Văn đưa cho hắn là vật phẩm cấp bạch kim, có thể để cho hắn trực tiếp trở về từ không gian thượng tầng, cũng như các phó bản và bí cảnh bên trong không gian thượng tầng.
Nhưng làm sao Mạnh An Văn có thể ngờ được, hắn lại tiến vào không gian hạ tầng.
Tuy không gian thượng tầng và không gian hạ tầng đều thuộc về chiến trường Vĩnh Hằng nhưng khoảng cách giữa hai tầng rất xa nhau.
Đá Truyền Tống của Mạnh An Văn đã mất tác dụng.
Nhưng mà...
Khóe miệng Lâm Mặc Ngữ hơi nhếch lên, đá Truyền Tống Vực Thẳm vẫn còn dùng được.
Hắn hoàn toàn có thể trực tiếp đi đến thế giới Vực Thẳm từ đây, cũng có thể rời khỏi không gian hạ tầng.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút rồi cất đá Truyền Tống Vực Thẳm lại.
Đi đến thế giới Vực Thẳm quá nguy hiểm, lần trước là do may mắn.
Nếu kém may mắn một chút, trực tiếp truyền tống đến trước mặt Ma Vương nào đó hoặc là trong Vương Thành của Ma Vương.
Hắn chắc chắn sẽ chết.
Nói một cách khách quan thì nơi này vẫn an toàn hơn nhiều.
“Xem ra bây giờ chỉ có thể đi đến thung lũng Táng Lôi và hoàn thành giao dịch với Antares thôi.”
Lâm Mặc Ngữ tin rằng nếu Antares đã muốn giao dịch với hắn thì nhất định sẽ có sự chuẩn bị ở phía sau.
Chỉ cần hắn có thể lấy được thứ tương ứng, Antares sẽ đưa hắn trở về.
Ưm...
Cùng với tiếng rên rỉ yếu ớt đó, cuối cùng Mộc Tiêm Tiêm cũng tỉnh lại.
Nàng ta dụi dụi mắt, mang theo vẻ nghi hoặc: “Kỳ lạ, sao mình lại ngủ thiếp đi.”
Nàng ta hoàn toàn không biết mình đã mất đi ý thức, phải nói rằng, thủ đoạn của Antares quả thực rất cao siêu.
Đương nhiên Lâm Mặc Ngữ sẽ không nhắc đến chuyện của Antares với nàng ta mà chỉ đưa mảnh vảy trong tay cho nàng ta.
Mộc Tiêm Tiêm vừa tỉnh lại theo bản năng nhận lấy mảnh vảy, hơi ngây thơ hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
Lâm Mặc Ngữ nhìn xung quanh: “Chúng ta đã tiến vào không gian hạ tầng của chiến trường Vĩnh Hằng.”
A!
Mộc Tiêm Tiêm kêu lên một tiếng, sau đó vội che miệng lại, trừng to mắt hoàn toàn không dám tin: “Sao có thể như thế được, không phải cấp 70 mới có thể vào không gian hạ tầng sao?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Không cần quan tâm nguyên nhân là gì, tóm lại bây giờ chúng ta đã ở trong không gian hạ tầng rồi.”
“Ở đây có thể sẽ gặp nguy hiểm, mảnh vảy trên tay ngươi có thể đưa ngươi rời đi.”
Mộc Tiêm Tiêm ồ một tiếng, theo bản năng nắm chặt lấy mảnh vảy, đây chính là vật cứu mạng.
Nhưng đột nhiên nàng ta như nhận ra điều gì đó: “Vậy còn ngươi?”
Tuy Mộc Tiêm Tiêm đơn thuần nhưng cũng không ngốc.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Đương nhiên ta cũng có rồi, chỉ là nói cho ngươi biết, nếu có nguy hiểm thì phải lập tức chạy, ta không chưa có thể lo cho ngươi đâu.”
Mộc Tiêm Tiêm ồ một tiếng: “Ta hiểu rồi.”
Nàng ta cũng biết nếu mình ở lại, không chỉ không giúp được cho Lâm Mặc Ngữ mà còn có thể trở thành gánh nặng của hắn nữa.
Nàng ta tự nhủ, nếu thật sự có nguy hiểm thì phải lập tức bỏ chạy, tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức cho Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ nhìn xung quanh, quan sát môi trường xung quanh.
Đã đến rồi thì phải sống cho thoải mái*.
(*) 既来之则安之: “Ký lai chi, tắc an chi” có nghĩa là khi mình đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm lại mà yên ổn sinh sống.
Đã đồng ý giao dịch với Antares, đồng thời cũng đã đến không gian hạ tầng.
Bất kể là vì nguyên nhân gì mà đến, bây giờ hắn nhất định phải đi đến thung lũng Táng Lôi.
Đương nhiên, Lâm Mặc Ngữ cũng không phải là loại người vì giao dịch mà liều mạng.
Nếu thật sự gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ lập tức sử dụng đá Truyền Tống Vực Thẳm.
“Đi thôi!”
Lâm Mặc Ngữ nhảy xuống khỏi lá cây.
Lá cây khẽ rung lên vài cái, mang theo một làn gió nhẹ.
Làn gió nhẹ thổi về phía xa lại lay động những chiếc lá khác, trong nháy mắt, rất nhiều lá cây đều lay động, phát ra tiếng xào xạc.
Mộc Tiêm Tiêm cũng nhảy xuống khỏi lá cây, vừa chạm đất đã kêu lên một tiếng.
“Làm sao vậy?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.
Mộc Tiêm Tiêm nhỏ giọng nói: “Hình như ta dẫm phải thứ gì đó rồi.”