Chương 916: Từ trước đến nay chưa có ai dám lừa gạt bản tôn (2)
Người mà bình thường nửa ngày buồn bực không nói một tiếng, vậy mà lại có thể nói năng lưu loát như vậy.
Chỉ là Lâm Mặc Ngữ không muốn nói chuyện, chứ không phải là không biết nói chuyện.
Quả thực Antares không sợ Lâm Mặc Ngữ làm gì: “Ngươi nói đi, bản tôn đang nghe.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Những câu hỏi vừa rồi coi như là tiền đặt cọc. Đợi ta mang đồ từ thung lũng Táng Lôi trở về, ta hy vọng có thể nhận được một số nguyên liệu.”
“Nguyên liệu thuộc tính cấp huyền thoại tương tự như Tinh Huyết Hỏa Thần Đông Đặc.”
“Ta biết loại nguyên liệu này có rất nhiều dưới lòng đất, đối với ngài mà nói, muốn có được cũng không khó.”
Yêu cầu của Lâm Mặc Ngữ rất có chừng mực.
Hắn đoán rằng nguyên liệu như Tinh Huyết Hỏa Thần Đông Đặc có rất nhiều dưới lòng đất ở khu vực trung tâm.
Với năng lực của hắn thì tự nhiên thấy khó để có thể có được nhưng đối với Antares, lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa những thứ này chôn ở đây, căn bản chính là vật vô chủ, Antares chỉ cần lấy là được, gần như không có tổn thất gì.
Vì vậy, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy, Antares có thể chấp nhận.
“Chỉ vậy thôi?”
Quả nhiên phản ứng của Antares không nằm ngoài dự đoán.
Những thứ này đối với Antares là vô dụng và nó cũng không nghĩ đến chuyện có thể lấy ra làm vật phẩm giao dịch.
Thứ nó không cần, đối với Lâm Mặc Ngữ lại là bảo vật không tồi.
“Đúng vậy, chỉ thế thôi.” Lâm Mặc Ngữ khẳng định.
Antares cười ha ha: “Được, chỉ cần ngươi có thể lấy được thứ bản tôn cần, bản tôn không chỉ cho ngươi những nguyên liệu này còn có thể cho ngươi thêm một thứ tốt nữa.”
“Nếu đã vậy thì giao dịch giữa chúng ta cũng coi như đã đạt thành. Ta đợi ngươi đến không gian hạ tầng rồi mau đến thung lũng Táng Lôi lấy đồ cho bản tôn.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Nếu đã như vậy thì cứ quyết định như thế đi. Đợi ta đến không gian hạ tầng rồi sẽ đến thung lũng Táng Lôi.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ thở phào nhẹ nhõm.
Giao dịch đã đạt thành, còn về phần khi nào đi thì không vội.
Antares tiếp tục nói: “Vậy bây giờ bản tôn sẽ đưa ngươi rời đi.”
Gió lớn nổi lên.
Lâm Mặc Ngữ đột nhiên nhìn thấy sự cân nhắc trong mắt của Antares.
Trong lòng lập tức có một cảm giác bất an.
“Không ổn.”
Ánh mắt của Antares khiến hắn cảm thấy không ổn nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trong cơn gió lớn ấy mang theo những điểm sáng lấp lánh, bao trùm lấy Lâm Mặc Ngữ và Mộc Tiêm Tiêm.
Trong nháy mắt, hai người đã lập tức biến mất, bị gió lớn truyền tống đi.
“Hừ, dám ra điều kiện với ta, thật sự cho rằng bản tôn dễ lừa gạt như vậy sao?”
“Muốn đấu với bản tôn, tiểu tử à, ngươi còn non lắm.”
Antares hừ một tiếng sau đó nằm xuống rồi từ từ nhắm mắt lại.
Trong ánh mắt mang theo ý cười, như thể vừa làm được một chuyện rất thú vị.
Không gian mờ tối, Lâm Mặc Ngữ nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời có ánh sáng nhưng rất mờ nhạt.
Liên tục có những điểm sáng rơi xuống từ trên trời, mang ánh sáng đến thế giới.
Trên mặt đất mọc lên rất nhiều thực vật kỳ lạ, giống hoa mà không phải hoa, giống cỏ mà không phải cỏ.
Lá cây rất lớn, đủ để bao trùm lấy Lâm Mặc Ngữ.
Trên lá cây có những đường vân rất rõ ràng, đường vân đang phát sáng, chiếu sáng xung quanh.
So với những điểm sáng trên bầu trời, ánh sáng của thực vật có sáng hơn một chút.
Mà phía sau lá cây là một cây thấp lùn.
Cành cây giống như dây leo đang vươn ra, mọc đầy những chiếc lá khổng lồ tương tự.
Lúc này Lâm Mặc Ngữ đang đứng trên một chiếc lá, Mộc Tiêm Tiêm thì nằm bên cạnh hắn.
Lá cây rất cứng cáp, chịu được trọng lượng của hắn và Mộc Tiêm Tiêm.
“Nơi này không phải là không gian thượng tầng.”
“Đây là đâu?”
Vừa trải qua một phút truyền tống, Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến ánh mắt của Antares trước khi truyền tống, trong lòng có chút bất an.
Lúc này, bên tai vang lên giọng nói của Antares: “Tiểu tử, dám lừa gạt bản tôn, ngươi là người đầu tiên trong hàng ngàn năm qua đấy.”
“Nơi này là không gian hạ tầng của chiến trường Vĩnh Hằng, đã đến đây rồi thì hãy thực hiện lời hứa của ngươi, đi đến thung lũng Táng Lôi đi.”
Lâm Mặc Ngữ sững người, hắn nhận ra mình vừa mới lỡ lời.
Nói đúng hơn là đã bị Antares dẫn dụ.
Antares nói là đợi hắn đến không gian hạ tầng rồi hãy đi đến thung lũng Táng Lôi.
Hắn nhất thời không để ý mà đồng ý.
Không ngờ Antares lại nắm bắt điểm này, trực tiếp đưa hắn đến không gian hạ tầng.
Hai bên không hẹn thời gian, chỉ hẹn địa điểm.
Đã đến không gian hạ tầng rồi, hắn cần phải thực hiện lời hứa.
Lúc này, trước mặt Lâm Mặc Ngữ đột nhiên xuất hiện một mảnh vảy nhỏ, Lâm Mặc Ngữ liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là một mảnh vảy của Antares.
“Mảnh vảy có thể đưa ngươi rời khỏi không gian hạ tầng nhưng chỉ có thể đưa một người rời đi.”
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ lộ vẻ buồn bực.
Rõ ràng là đã bị lừa rồi, tên Antares này thật là gian xảo.