Chương 956: Thành trì duy nhất ở không gian hạ tầng (2)
Nhắc đến thì Hàn Đông Nhi còn quý báu hơn Già Lam Liệt Dương rất nhiều.
Lúc Già Lam Liệt Dương dẫn Hàn Đông Nhi đã hồi phục như ban đầu xuất hiện, lại gây ra một phen kinh ngạc trong pháo đài...
Thần Long Đại Lục, hạ tầng của chiến trường Vĩnh Hằng, một khối đại lục ở phía cực đông.
Nghe nói cũng là đại lục cổ xưa nhất, bên trong có rất nhiều đồ vật, hình như cũng có một chút liên hệ với đế quốc Thần Hạ.
Khi đó nghe Già Lam Liệt Dương giới thiệu như vậy, phản ứng đầu tiên của Lâm Mặc Ngữ không phải là đế quốc Thần Hạ.
Mà là cảm thấy sẽ có chút liên quan tới Hoa Hạ cổ.
Dù sao kỹ năng Nguyên Thủy Phù Văn hắn có được cũng chính là chữ cổ của Hoa Hạ.
Trận truyền tống của Thần Long Đại Lục được xây dựng ở trên vách đá, bởi vì nơi này là một nơi khá an toàn trong Thần Long Đại Lục.
Không chỉ không có người, mà quái vật cũng rất ít khi xuất hiện.
Ở gần đó có một tòa thành trì, là thành trì của Thần Long Đại Lục.
Công hội Già Lam chính là ở trong thành trì đó.
Ngoại trừ trận truyền tống của công hội Già Lam ra, gần đó còn có mấy trận truyền tống nữa, tất cả đều thuộc sở hữu của một số thế lực dân lập của đế quốc Thần Hoa.
Trận truyền tống trong thành trì, chỉ cho phép chính quyền đế quốc Thần Hoa xây dựng, vì lý do an toàn.
Đứng ở trên vách đá, là thấy được biển Thanh Long.
Biển Thanh Long mênh mông vô bờ, nước biển màu xanh lam đập vào vách đá rồi lại dội ngược quay về, va chạm với dòng nước ngầm trong biển tạo thành bọt sóng.
Đan xen vào nhau tạo thành một bức tranh rất đặc biệt.
Già Lam Liệt Dương nói: “Cũng không biết tại sao lại có người gọi nó là biển Thanh Long, có người nói bọt sóng đó giống rồng nhưng ta lại thấy giống rắn hơn, làm gì có chỗ nào giống rồng chứ!”
Lâm Mặc Ngữ híp mắt, thầm nghĩ trong lòng: “Là rồng trong Hoa Hạ, không phải rồng ở đây.”
Bọt sóng quả thực rất giống với rồng trong truyền thuyết Hoa Hạ.
Nhìn một lát rồi hai người đi về phía thành trì.
“Có năng lực dựng thành trì ở không gian hạ tầng, chỉ có đế quốc Thần Hạ ta.”
“Mấy nơi như Ưng quốc, Anh Hoa quốc, Kimchi quốc gì đó, còn cả mấy thế lực lộn khác nữa, đều không được.”
“Lâm huynh đệ biết tại sao không?”
Đương nhiên Lâm Mặc ngữ biết, đại địa của chiến trường Vĩnh Hằng có năng lực tự phục hồi.
Bất kể có làm gì ở phía trên thì cũng sẽ nhanh chóng phục hồi nguyên trạng.
Hắn ta thấy Lâm Mặc Ngữ im lặng, bèn nói tiếp: “Bởi vì đế quốc Thần Hạ chúng ta có chí cường giả nửa Siêu Thần, còn những quốc gia khác thì không có.”
“Chỉ có chí cường giả bán Siêu Thần mới có năng lực thay đổi đại địa ở đây, có thể dựng thành trì ở phía trên.”
Trong giọng nói của Già Lam Liệt Dương mang theo sự tự hào sâu sắc.
Lâm Mặc Ngữ quan sát đại địa, đúng là đại địa ở đây khác với chỗ khác.
Bán Siêu Thần, quả nhiên phi thường.
Vậy mà đến cả đại địa của chiến trường Vĩnh Hằng cũng có thể thay đổi được.
Thành cổ Thần Hạ đúng như cái tên của nó, rất cổ xưa, đã có hơn nghìn năm lịch sử.
Là do một vị bán Siêu Thần bắt đầu xây dựng khi Thần Hạ mới thành lập.
Sau này không biết tại sao vị bán Siêu Thần đó lại biến mất tăm nhưng thành cổ vẫn được giữ lại.
Về vấn đề này, các quốc gia khác chỉ có thể ngưỡng mộ, chứ không dám đánh chủ ý lên thành cổ.
Nếu chọc giận đế quốc Thần Hạ, khiến bán Siêu Thần duy nhất đương thời xuất hiện thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
“Trong thành cổ Thần Hạ có một trận truyền tống, có thể sử dụng trận truyền tống tới ba khu vực đông, nam, bắc của Thần Hạ Đại Lục.
“Nhưng đáng tiếc, ta không có tư cách sử dụng, ít nhất phải thượng tá sáu sao mới có tư cách sử dụng trận truyền tống trong thành cổ.”
Già Lam Liệt Dương tiếp tục giới thiệu cho Lâm Mặc Ngữ.
Bước vào thành cổ Thần Hạ, Lâm Mặc Ngữ có cảm giác như đã quay về thế giới Nhân tộc.
Ở đây, người qua người lại, đa số là chức nghiệp giả trên cấp bảy mươi đang sinh sống ở đây.
Thậm chí chỗ này cũng có nơi ban bố nhiệm vụ, có các công trình như viện tu luyện.
Quân đội của đế quốc Thần Hạ đã phái đi một lượng lớn nhân mã, đóng quân ở đây quanh năm, duy trì trật tự.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Ta muốn tới Phong Điện Đại Lục ở phía bắc, nếu tới đó bằng trận truyền tống, có phải sẽ gần hơn rất nhiều không.”
Già Lam Liệt Dương nói: “Điều đó là đương nhiên, ít nhất giảm bớt được hơn vạn cây số, Hơn nữa hơn vạn cây số này cũng không an toàn.”
“Quái vật trong Thần Long Đại Lục, tuy yếu hơn Cuồng Dã Đại Lục một chút nhưng vẫn có không ít BOSS cấp tám mươi.”
Đột nhiên hắn ta nhớ ra gì đó, vỗ đầu một cái: “Quên mất thực lực của Lam huynh đệ, đến Giao Long Kịch Độc cấp tám lăm cũng giết được thì đám quái vật đó có là gì đâu chứ.”