Chương 957: Thì ra thân phận Thần Tướng lại hữu dụng như vậy! (1)
“Chỉ cần cẩn thận một vài con BOSS cấp thế giới là được rồi.”
Chỉ có Lâm Mặc Ngữ biết rõ.
Hắn có thể giết Giao Long Kịch Độc là do đã tính toán đến cực hạn.
Chỉ cần Giao Long Kịch Độc thông minh hơn, xảo quyệt hơn thì mình sẽ gặp rắc rối.
Nếu có thể sử dụng trận truyền tống, Lâm Mặc Ngữ đương nhiên chọn trận truyền tống.
Già Lam Liệt Dương không biết suy nghĩ của Lâm Mặc Ngữ, kéo hắn đi vào một cửa hàng: “Đi mua một tấm bản đồ trước đã, ở không gian hạ tầng, chắc chắn phải dùng tới.
Cửa hàng ở đây cũng là do đế quốc Thần Hạ mở, bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng.
Bên cạnh lại có một lối đi trống không.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Tại sao ở đó không có ai?”
Già Lam Liệt Dương nói: “Đó là lối đi riêng của sĩ quan, chỉ chi sĩ quan cấp thượng tá sáu sao trở lên sử dụng. Nơi đây do quân đội quản lý, cho nên đãi ngộ cho quân đội tốt hơn một chút.”
Lâm Mặc Ngữ lập tức nhấc chân đi: “Vậy chúng ta đi qua đó đi.”
Già Lam Liệt Dương kéo Lâm Mặc Ngữ: “Không được, ta mới chỉ là Thượng tá một sao thôi...”
Lúc nói lời này Già Lam Liệt Dương có hơi xấu hổ, dù sao hắn ta cũng đã cấp 82 nhưng kết quả vẫn chỉ là Thượng tá một sao.
Bởi vì hắn ta vẫn luôn lang thang trong chiến trường Vĩnh Hằng nên số lượng ác ma và Long tộc mà hắn ta giết được không nhiều.
Cũng không kiếm được nhiều quân công.
Nếu hắn ta giành cả quãng đời ở chiến trường Nguyên thì bây giờ ít nhất cũng có thể trở thành Thượng tá tám sao.
Lâm Mặc Ngữ bật cười: “Không sao, ta có tư cách.”
Già Lam Liệt Dương không hề hoài nghi lời nói của Lâm Mặc Ngữ, tuy Lâm Mặc Ngữ mới chỉ cấp 52 nhưng mọi thứ hắn thể hiện đều không thể đánh giá theo lẽ thường được.
Hai người đi về phía lối đi chuyên dụng cho sĩ quan.
Đám người đang xếp hàng đều tỏ ra chế giễu.
“Có phải hai tên này điên rồi không, đó là lối đi chuyên dụng cho sĩ quan đấy.”
“Đúng thế, tên còn lại… Ơ, sao tên còn lại mới chỉ là cấp 52.”
“Vãi chưởng, sao người cấp 52 lại đến đây được.”
“Nhất định là có đạo cụ hiếm nào đó đã ẩn giấu cấp bậc đi rồi.”
“Nhưng cao hay thấp cũng chẳng có tác dụng gì ở đây cả, nơi này chỉ xem quân công, không xem cấp bậc.”
“Hãy chờ xem, bọn họ sẽ nhanh chóng bị đuổi ra ngoài thôi.”
Lâm Mặc Ngữ đã đi vào trong cửa hàng, trong lối đi này là một khu vực độc lập, hoàn toàn tách biệt với khách hàng bình thường.”
Hơn nữa, ở đây sẽ có người chuyên trách tới phục vụ để sĩ quan có thể tận hưởng những đãi ngộ khác biệt, thể hiện đẳng cấp vượt trội.
Quản lý của quân đội rất nghiêm ngặt, có quy định chi tiết đến từng ngóc ngách và phải thực hiện nghiêm túc theo quy định.
Không có khả năng linh hoạt nào cả.
Cửa hàng chủ yếu bán những vật dụng chủ yếu được sử dụng ở không gian hạ tầng.
Còn có rất nhiều vật liệu khác nhau.
Già Lam Liệt Dương khẽ nói: “Trong thành cổ không có nơi giao dịch cho nên tất cả vật liệu đều được mua bán tại đây.”
Ngay cả người luôn nói chuyện to tiếng hào sảng như Già Lam Liệt Dương cũng phải trở nên nhỏ nhẹ khi tới đây.
Sau khi bọn họ bước vào cửa hàng chưa tới hai giây thì một nữ quân nhân đã tiến đến.
“Xin hãy xuất trình huy hiệu quân nhân của ngươi.”
“Nếu không phù hợp yêu cầu thì xin vui lòng đi xếp hàng ở lối đi bên kia.”
Nàng ta có vẻ ngoài rất cứng cỏi, mang theo dáng vẻ oai phong của quân nhân.
Nhìn huy hiệu quân nhân trên vai nàng ta, có thể thấy nàng ta chính là một thiếu úy tám sao.
Nàng ta đã nhìn thấy huy hiệu Thượng tá một sao trên vai Già Lam Liệt Dương, đầu tiên chào theo nghi thức quân nhân, sau đó lại nói: “Ngươi là Thượng tá một sao, không phù hợp với yêu cầu quy định ở đây.”
Sau đó nàng ta lại nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ: “Huy hiệu quân nhân của ngươi đâu?”
Ánh mắt nàng ta nhìn Lâm Mặc Ngữ trở nên có phần kỳ lạ, thậm chí còn có chút khinh thường.
Thân là quân nhân, bình thường sẽ không ai tháo huy hiệu quân nhân xuống cả.
Huy hiệu quân nhân đại diện cho vinh quang của quân nhân.
Nhưng trên vai Lâm Mặc Ngữ lại không có huy hiệu quân nhân, hoặc là Lâm Mặc Ngữ không phải quân nhân, hoặc là Lâm Mặc Ngữ không tôn trọng huy hiệu quân nhân.
Theo nàng ta thấy, Lâm Mặc ngữ rất có thể thuộc về ý sau.
Lâm Mặc Ngữ lặng lẽ lấy huy hiệu quân nhân của mình ra rồi đeo lên bả vai.
Huy hiệu quân nhân màu tím mang theo hơi thở quý phái, sang trọng, hai ngôi sao thực thể cực kỳ chói mắt, ngoài ra còn có một ngôi sao chỉ có viền nhưng cũng không kém phần lấp lánh.
Sau khi thấy huy hiệu quân nhân của Lâm Mặc Ngữ, vẻ khinh thường trong mắt nàng ta lập tức biến mất, thay vào đó là nỗi khiếp sợ và không dám tin.
Một giây sau, khiếp sợ đã biến thành sự kính trọng sâu sắc.