Chương 959: Hắn là một truyền kỳ (1)
Vừa nhìn trang phục của hắn ta Lâm Mặc Ngữ đã biết Phong Dật Minh là người của nhà họ Phong.
Nhà họ Phong là dòng dõi quân nhân, các con cháu đều là quân nhân, có khí chất đặc biệt.
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Quân đoàn trưởng không cần khách khí như vậy.”
Lâm Mặc Ngữ nói rất tùy ý vậy mà Phong Dật Minh lại không dám bất kính với Thần Tướng.
Đây là quy định trong quân đội, hắn ta là người xuất thân từ gia đình quân nhân nên rất coi trọng điều này.
Hắn ta không ngờ, lại có Thần Tướng giá lâm tới thành cổ Thần Hạ nên vừa nhận được tin tức đã chạy tới đây.
Hơn nữa người tới còn không phải là Thần Tướng một sao bình thường, mà là Thần Tướng hai sao đã thật sự giết được Ma Vương.
Đây chính là biểu tượng của sức mạnh, hắn ta nào dám không tôn kính.
Phong Dật Minh lấy ra vài cuốn sách vừa nhìn đã thấy vừa dày vừa nặng: “Thần Tướng đại nhân, tất cả mọi tài liệu về không gian hạ tầng bọn ta hiện có đều ở đây.”
“Ngươi định đọc ở đâu?”
Lâm Mặc Ngữ nhận lấy tài liệu: “Đọc ở đây luôn đi.”
Tốc độ lật xem tài liệu của Lâm Mặc Ngữ rất nhanh, đọc nhanh như gió, xem qua là nhớ.
Mấy cuốn sách trông rất dày và nặng nhưng chỉ trong một canh giờ Lâm Mặc ngữ đã đọc xong.
Phong Dật Minh vẫn luôn im lặng, thậm chí còn chẳng phát ra một âm thanh nào.
Cứ vậy nhìn Lâm Mặc Ngữ đọc.
Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn ta đã thao tác qua máy truyền tin trên cổ tay.
Dần dần, ánh mắt hắn ta nhìn Lâm Mặc Ngữ cũng nảy sinh biến đổi.
Vẻ cung kính trong mắt ngày càng nồng đậm.
Thông qua vài kênh riêng của mình, hắn ta biết được một vài thông tin về Lâm Mặc Ngữ, biết các câu chuyện của hắn.
Biết Lâm Mặc Ngữ lấy được cấp Thần Tướng hai sao này như thế nào.
Lâm Mặc Ngữ còn rất trẻ, chỉ trong một năm đã hoàn thành thành tựu mà hầu hết mọi người có giành trọn đời cũng không thể đạt được.
Lâm Mặc Ngữ đọc tài liệu xong rồi trả lại cho Phong Dật Minh: “Đoàn trưởng Phong, ta muốn mượn dùng trận truyền tống trong thành cổ một chút.”
Phong Dật Minh vỗ ngực: “Không thành vấn đề, ngươi định khi nào xuất phát?”
“Bây giờ đi.”
Một đoàn người rời khỏi cửa hàng, đi về phía trận truyền tống.
Đám chức nghiệp giả cao cấp ở bên ngoài cửa hàng đã tận mắt nhìn thấy đám người Lâm Mặc Ngữ rời đi.
Cũng tận mắt nhìn thấy quân đoàn trưởng Phong Dật Minh đi trước nhất dẫn đường.
Có người tinh mắt nhìn thấy huy hiệu quân nhân trên vai Lâm Mặc Ngữ: “Wow, hóa ra là Thần Tướng đã tới.”
“Ta cũng nhìn thấy rồi, không ngờ người đó lại là Thần Tướng, chẳng trách Quân đoàn trưởng lại vội vàng chạy tới.”
“Lão tử đúng là có mắt không tròng, không ngờ hắn lại là Thần Tướng, chỉ là không biết Thần Tướng cấp mấy đã tới nơi này.”
“Ta biết hắn là ai rồi.”
“Ai?”
“Chắc hắn là Lâm Mặc Ngữ...”
Có người mới tới không gian hạ tầng chưa lâu, đã từng nghe nói tới chuyện của Lâm Mặc Ngữ khi còn ở thế giới Nhân tộc.
Bây giờ vừa đối chiếu một chút là đã đoán ra.
Lúc này gã ta bị bao vây lại, nghe ngóng chuyện về Lâm Mặc Ngữ từ gã ta.
Tin rằng các câu chuyện liên quan tới Lâm Mặc Ngữ sẽ nhanh chóng lan truyền khắp thành cổ.
Lâm Mặc Ngữ đi tới trước trận truyền tống, hắn nói với Già Lam Liệt Dương: “Liệt Dương đại ca, ta đi trước đây, sau này có duyên sẽ gặp lại.”
Sau khi biết thân phận của Lâm Mặc Ngữ, Già Lam Liệt Dương có phần thận trọng hơn: “Được được, có duyên gặp lại.”
Lâm Mặc Ngữ thầm thở dài trong lòng, đây chính là lý do hắn không lấy huy hiệu quân nhân ra.
Nếu không thì sẽ giống như hiện tại, đến cả nói chuyện bình thường cũng trở nên khó khăn.
Về điểm này, Già Lam Liệt Dương và Thạch Hưng An hơi khác nhau.
Thạch Hưng An từ đầu đến cuối vẫn như vậy, không hề thay đổi chút nào.
Lâm Mặc Ngữ mang theo một tia tiếc nuối bước vào trận truyền tống.
Sau khi tiễn Lâm Mặc Ngữ đi, Phong Dật Minh mới thở dài một hơi: “Đây đúng là một đại thần tôn quý mà.”
Lăng Nam có hơi khó hiểu: “Đoàn trưởng, chẳng phải trước đây cũng từng có Thần Tướng tới đây sao?”
Phong Dật Minh nói: “Giữa các Thần Tướng cũng có chỗ khác nhau, ngươi từng thấy Thần Tướng cấp 52 chưa?”
Lăng Nam sửng sốt: “Không phải hắn che giấu cấp bậc sao?”
Phong Dật Minh bật cười ha ha: “Hắn không hề che giấu, hắn thật sự chỉ là cấp 52.”
“Điều này sao có thể được!” Lăng Nam sợ ngây người, nàng ta vẫn luôn cho rằng Lâm Mặc ngữ đang che giấu cấp bậc, thực ra nên là cấp 80, hoặc là cường giả cấp Thần.
Trong ánh mắt Phong Dật Minh lại như có điều suy nghĩ: “Hắn đúng là một truyền kỳ.”
Trận truyền tống đưa Lâm Mặc Ngữ vượt qua hơn vạn cây số, đi tới Thần Long Đại Lục phía bắc.
Nghe nói trận truyền tống của thành cổ Thần Hạ được xây dựng cùng lúc với thành cổ, sử dụng phương pháp truyền tống một chiều cố định.
Nơi Lâm Mặc Ngữ đáp đất không hề có trận truyền tống tương ứng.