Chương 964: Cuối cùng cũng xé rách mặt (2)
Mặc dù những lời của Lâm Mặc Ngữ là thật nhưng hiển nhiên là gã lại không tin: “Người Thần Hạ, chúng ta là đội ngũ của Thánh Đốc Giáo, tên ta là Creed. Lần này chúng ta đến đây là để săn giết loại tảo Phong Điện.”
“Nếu như hành động của ngươi xuất phát từ lòng tốt thì việc này dừng ở đây.”
“Chỉ cần ngươi trả lại mớ tảo Phong Điện đó, chúng ta sẽ không trách ngươi. Không chỉ vậy mà ngươi còn có thể nhận được tình hữu nghị của Thánh Đốc Giáo chúng ta.”
Khi nói lời này, gã mang khí thế cao cao tại thượng, giống như đã nắm chặt Lâm Mặc Ngữ trong lòng bàn tay.
Lâm Mặc Ngữ chợt bị những lời của gã khiến cho tức đến bật cười: “Dựa vào đâu chứ?”
Giọng nói của Creed dần trầm đi: “Người Thần Hạ, chúng ta đã phát hiện ra BOSS trước, ngươi không nên ra tay.”
“Hãy trả thứ tảo Phong Điện đó cho chúng ta.”
Ngay từ lúc đầu, nếu như gã không nói ra lời như thế thì có lẽ Lâm Mặc Ngữ sẽ hảo tâm mà chia cho bọn họ một ít tảo Phong Điện.
Nhưng còn bây giờ thì…
Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ cũng lạnh lùng hơn: “Thì sao chứ? Nếu như ta không ra tay thì các ngươi căn bản không địch lại nổi đàn Phi Ngư và bầy tảo Phong Điện đó, nói không chừng các ngươi còn chết luôn rồi.”
“Hẳn là các ngươi nên biết ơn ta, tỏ lòng cảm kích với ta vì đã cứu các ngươi.”
Lúc này, có người nói nhỏ bên tai Creed vài câu, rồi Creed gật đầu nhẹ: “Người Thần Hạ, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, lần này nhất định chúng ta phải có được nó. Hiện tại ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
“Trả lại tảo Phong Điện cho chúng ta, ta sẽ quyết định chia cho ngươi một phần mười.”
“Không trả thì…”
Ý uy hiếp đã vô cùng rõ ràng.
Trong lúc hai người nói chuyện, một vài đồng đội của gã đã im lặng chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Nếu không thì thế nào? Giết ta à?”
Creed nắm chặt thanh kiếm của kỵ sĩ trong tay, tấm khiên trên một cái tay khác cũng bắt đầu hơi lóe lên.
Gã là chức nghiệp giả độc nhất của Thánh Đốc Giáo, Thánh Giáo Quân.
Kết hợp ưu điểm của kỵ sĩ và chiến sĩ, vừa có khả năng phòng ngự siêu cao của kỵ sĩ, lại vừa có cả lực tấn công của chiến sĩ.
Trong quan điểm của rất nhiều người, Thánh Quân Giáo là một chức nghiệp gần như hoàn hảo.
Ánh mắt gã lộ vẻ nghiêm trọng, giọng nói như sấm: “Giao trả đám tảo Phong Điện ra đây, nếu không, ngươi sẽ không rời đi được đâu.”
Gã vừa dứt lời thì thuộc hạ của gã, khoảng hơn 50 người, lập tức bay qua và bao vây xung quanh Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ như không phát hiện ra mà mặc kệ để bọn họ vây quanh mình.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi buồn cười, nhóm người này lấy sự tự tin từ đâu ra thế, giống như đã chắc chắn sẽ có thể đánh bại được hắn rồi vậy.
Hắn thực sự có ý tốt mà cứu người và hắn cũng không nghĩ đến việc đoạt BOSS của bọn họ.
Nếu như ngay từ lúc đầu bọn họ thương lượng tử tế, nói lời hay ý đẹp, tỏ vẻ cảm kích hắn một chút.
Thì có lẽ hắn vẫn còn có thể làm người tốt, thậm chí chia cho bọn họ hẳn một nửa cũng không phải chuyện gì to tát.
Rốt cuộc, Miễn Dịch Nguyên Tố Điện của hắn đã đạt đến 80%, đã chạm đến mức cao nhất.
Ảnh hưởng của tảo Điện đối với hắn cũng không quá lớn.
Nhưng bây giờ, bọn họ không chỉ không cảm kích mà lại còn trách hắn đã cướp mất BOSS của họ.
Một khi đã vậy thì cứ coi như là chính hắn đã cướp đi.
Không những đoạt mà còn muốn giết người nữa đấy.
Lâm Mặc Ngữ cười khẩy, nói: “Cuối cùng cũng xé rách mặt à.”
Creed hít một hơi thật sâu rồi bảo: “Thánh Đốc Giáo chúng ta và người Thần Hạ các ngươi không có thù hận gì, ta cho ngươi cơ hội lần cuối cùng, giao bầy tảo Phong Điện ra đây và ta sẽ để cho ngươi đi.”
Trong khi nói chuyện, gã còn lén lút đưa mắt quét khắp bốn phía.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy thực khôi hài: “Đừng tìm nữa, ta không có sự trợ giúp nào đâu. Thật ra, liệu ngươi có từng nghĩ rằng, nếu như chỉ một mình ta đã có thể giết chết đám tảo Phong Điện, vậy thì ngươi thử đoán xem, một mình ta có thể giết chết các ngươi hay không?”
Lâm Mặc Ngữ đã từng giết người, lại còn giết khá nhiều.
Nhưng nếu như không cần thiết thì hắn sẽ không ra tay, còn một khi đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không giữ lại người sống làm gì.
Lúc này, sát khí cuồn cuộn tỏa ra từ Thần Thạch Lĩnh Vực, sát khí bay thẳng lên trời giống như cột khói màu đen.
Ngay cả sấm sét trong biển Lôi Điện cũng né ra xa ba thước.
Creed chợt thay đổi sắc mặt, gã nhận ra bản thân đã bỏ quên mất một chuyện.
Gã vẫn luôn cho rằng Lâm Mặc Ngữ có sự trợ giúp đang giấu ở dưới mặt nước.
Thế nhưng gã lại chưa từng nghĩ đến việc Lâm Mặc Ngữ có thể mạnh mẽ đến mức nào nếu như hắn thật sự hành động một mình.
Bây giờ mới nghĩ đến, Creed đổ mồ hôi lạnh.
Gã lại cảm nhận được sát khí mà Lâm Mặc Ngữ phóng lên cao nên vô thức rùng mình một cái.