【Lần này hoạt động ngoài việc đồ vật đại chiết khấu, vẫn còn có hoạt động như sau:】
【Bài sung lục nguyên: Tặng một kiện đạo cụ phản hồi từ tứ đến ngũ giai! Không sai, đạo cụ bài sung không chỉ dùng được cho nhân vật bị trói định, người chơi cũng có thể sử dụng! Sáu nguyên là có thể mua được ngũ giai thượng phẩm pháp bảo cao cấp nhất, ngươi còn chờ cái gì nữa!!】
【Lễ bao mệt mỏi sung: Kể từ hôm nay, người chơi nạp từ 1 đến 5000 vạn, lần lượt sẽ nhận được lễ bao mệt mỏi sung ứng với các mốc: 1 nguyên, 1 vạn, 10 vạn, 100 vạn, 500 vạn, 2000 vạn, 5000 vạn!】
【Nhắc nhở ấm áp: Trong game còn có rất nhiều cách chơi tiêu phí ẩn tàng, như gấp bội bỏ thêm, quay số nạp tiền, đ.á.n.h b.ạ.c hộp mù các loại, mời người chơi tự mình khám phá.】
"May mà vẫn còn hoạt động tiêu tiền bổ sung…" Trầm Vân tự an ủi chính mình.
Bài sung sáu nguyên chẳng có gì tốt, hắn sau khi mua chỉ được một kiện ngũ giai hạ phẩm pháp bảo.
Còn như lễ bao mệt mỏi một nguyên, toàn là vài thứ đan dược nhị tam giai, phù lục gì đó, chẳng có gì đáng giá để xem hay thu hoạch.
"Vẫn là xem thử mấy nhân vật cho thư giãn tâm tình chút…" Trầm Vân bấm mở giao diện nhân vật.
Thanh Tuyết vẫn đang cuộn mình trong không gian tu luyện.
Lạc Hồng Hề thật sự đã đi thể nghiệm cuộc sống áp tiêu, hiện tại đang cùng tiêu cục ngồi trên phi chu hộ tống hàng hóa.
Khi Trầm Vân chuyển sang góc nhìn của Đồ Diệu Linh, chỉ thấy nàng đang mồ hôi lạnh đầm đìa nằm trên giường:
【Do việc vẽ phù hao tổn rất nhiều linh khí, dẫn động pháp tắc đoạn mạch trong cơ thể, bệnh trạng sắp bộc phát. Phát hiện trong tài khoản người chơi có bí tịch trị liệu: [Dò xét Mây Mát Xa Tay], có thể tiến vào trò chơi hỗ trợ nhân vật trị thương.】
【Tiến độ trị thương hiện tại: 1/2 (hoàn thành xong, nhân vật Đồ Diệu Linh khôi phục năng lực hành tẩu)】
"Sớm trị liệu một chút thì nàng cũng thoát khỏi t.ra t.ấn đau ốm rồi…" Trầm Vân lập tức kích hoạt mảnh kết nối trong suốt ở huyệt thái dương, đăng nhập vào trò chơi:
"Được rồi, bản tọa lại giúp ngươi trị liệu một phen, lần này xong rồi, ngươi sẽ hết bệnh."
"Tiền bối~…" Đồ Diệu Linh nằm trên giường, thân thể hơi hơi run rẩy:
"Nếu tiêu hao quá nhiều… cứ từ từ, không vội…"
Lấy thực lực của tiền bối mà nói, bệnh tình của nàng với tiên nhân vốn chẳng là gì. Nhưng hôm nay tiền bối lại phải trị liệu cho nàng đến hai lần, có thể thấy được thần hồn của hắn hao tổn thế nào.
Nàng thà rằng chịu đau thêm mấy lần, cũng không muốn để tiền bối vì mình tiêu hao quá mức.
"An tâm, bắt đầu thôi." Trầm Vân hiện thân, nhẹ nhàng vén váy Đồ Diệu Linh bắt đầu mát xa.
Có kinh nghiệm từ lần trước, thủ pháp của hắn thuần thục hơn rất nhiều.
Hơn một giờ sau.
Đồ Diệu Linh phát hiện hai chân mình, hoàn toàn đã có cảm giác!
Nhưng nàng lúc này căn bản không kịp mừng rỡ, chỉ ngượng ngùng nhìn vẻ mặt có chút chần chờ của Trầm Vân, nhẹ giọng nói nhỏ:
"Tiền bối… chỗ này đối với tu luyện rất trọng yếu… nếu như mất cảm giác… sợ rằng không cách nào tu luyện tiếp được…"
Tu luyện chú trọng việc tuần hoàn vô hạn từ trên xuống dưới.
Chỗ đó nếu mất cảm giác, chẳng khác gì trong đạo thống có một lỗ hổng, ảnh hưởng rất lớn đến tương lai.
Việc này quan hệ tới tiền đồ tương lai của nàng, cho dù là chỗ kín cũng không thể từ bỏ trị liệu.
Hơn nữa là tiền bối ra tay, cũng không phải người ngoài.
"Ừm, ngươi có thể nghĩ thông suốt như vậy thì tốt." Trầm Vân gật đầu, duỗi hai tay bắt đầu mát xa tiếp.
Thời gian trôi qua.
Làn da vốn băng lãnh bắt đầu dần dần ấm lên.
Hiển nhiên, đoạn kinh mạch bị gãy đã được chữa trị, huyết dịch cũng bắt đầu lưu thông trở lại.
Mãi đến khi bắt đầu trơn trượt, trước mắt Trầm Vân mới hiện lên một đạo nhắc nhở:
【Nhắc nhở ấm áp: Chúc mừng người chơi đã tiêu trừ đoạn mạch pháp tắc trong cơ thể nhân vật · Đồ Diệu Linh, nhân vật đã thoát khỏi t.ra t.ấn đau ốm, khôi phục năng lực hành tẩu bình thường.】
"Được rồi, cuối cùng cũng xong!" Trầm Vân thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy liền thấy toàn thân Đồ Diệu Linh mồ hôi bốc khói, đưa cho nàng một tấm khăn thêu:
"Vất vả tiền bối rồi…"
Thanh âm nhỏ như muỗi, cô nương này ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ngay lúc nãy, nếu không phải Trầm Vân nhanh nhẹn né kịp, suýt chút nữa đã bị trúng!
"Chuyện nhỏ thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Trầm Vân nhận lấy khăn rồi lập tức chui vào không gian vòng cổ.
Không đi thì không chỉ Đồ Diệu Linh xấu hổ.
Hắn cũng cảm thấy xấu hổ lắm!
"Hô~! Tiền bối cuối cùng cũng đi rồi…" Đồ Diệu Linh vô lực ngồi phịch xuống giường.
Nói thật, lần trị liệu này còn khổ sở hơn cả lúc nàng phát bệnh!
Không phải vì đoạn mạch thống khổ.
Mà là vì khát vọng trong lòng bị vô hạn phóng đại.
Nàng vốn đã thầm mến tiền bối, nay bị người ta chăm chú trị liệu như thế, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy toàn thân run lên như bị điện giật, tứ chi mềm nhũn.
Lúc ấy trạng thái đừng nói là loạn tâm, căn bản là tẩu hỏa nhập ma cũng có thể.
"Tuy nói y giả nhân tâm, nhưng như vậy rồi… đời này chỉ có thể tâm hệ tiền bối mà thôi…" Đồ Diệu Linh khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, lòng ngổn ngang, lấy tay ôm lấy ngực đang nhảy thình thịch, hít sâu một hơi:
"Vừa rồi thanh âm của ta… có phải khiến tiền bối hiểu lầm ta đang câu dẫn hắn không…"
"Hẳn là không đâu, ta cũng không còn cách nào khác… Ừm, thật sự không còn cách nào khắc chế!" Đồ Diệu Linh tự mình thuyết phục bản thân.
Nếu để tiền bối biết nàng có ý đồ đại nghịch bất đạo như vậy, giận mà bỏ đi, nàng có khóc cũng không còn chỗ để khóc…
…
"Phải nói cô nương này đúng là cố ý rồi! Biết ta còn ở đó mà không thu liễm một chút! Muốn hại ta mạng già sao!" Trầm Vân vừa lui khỏi trò chơi, liền thấy Bạch Tiên Nhi trong ngực nhìn hắn buồn cười:
"Ấy ấy a, lần này Vân ca sẽ không lại đi trị liệu người khác nữa chứ?"
Lần này Trầm Vân còn chưa động tay, chỉ nhìn màn hình mà huyết khí đã sôi trào, nhất định là con hồ ly tinh kia đang dụ dỗ Vân ca!
"May mà còn cách nhau hai giới, không thì Vân ca chắc chắn bị hồ ly tinh kia câu mất hồn!" Bạch Tiên Nhi âm thầm thấy may.
Nàng biết rõ mình không có bản lĩnh như đối phương, bị cách trở qua hình chiếu mà vẫn làm Vân ca tâm thần điên đảo.
Đổi lại là nàng thì uốn éo thế nào cũng vô dụng, không thể nào là đối thủ.
"Ta thật sự đang trị liệu cho người ta." Trầm Vân im lặng.
Bất quá chuyện này giải thích chỉ càng thêm lúng túng.
"Tiên Nhi biết mà." Bạch Tiên Nhi đứng dậy, ôm cổ hắn, ghé vào tai nhẹ giọng nói:
"Vậy Vân ca cũng giúp Tiên Nhi trị liệu đi~ Tiên Nhi cũng bệnh không nhẹ đâu~…"
Tuy rằng nàng không thật sự bệnh, nhưng giúp Vân ca thư giãn chút tâm tình cũng không tồi.
"Dám nhào tới gần ta mà làm nũng! Xem ta thu thập ngươi thế nào!" Trầm Vân phất tay mở tủ quần áo phía xa, hút đến một đống gói đồ mới khiến Bạch Tiên Nhi giật mình:
"Vân ca! Cái này… lúc nào ngươi mua vậy?!"
"Mua cái này cần phải báo với ngươi sao?" Trầm Vân phất tay mở tất cả:
"Tranh thủ thay ra đi, để ta thưởng thức cho đã."
Bạch Tiên Nhi nhìn mấy sợi dây từ không trung bay xuống, làm gì còn mặt mũi, sợ tới mức liên tục lắc đầu xoay người bỏ chạy:
"Vân ca! Ta cảm thấy muốn đột phá rồi, ta đi tu luyện đây!"
Trước kia dù gì cũng còn chút vải vóc, mấy sợi dây kia là định đùa người sao!
Thấy nàng đỏ mặt định chạy, Trầm Vân liền tóm tay kéo nàng vào lòng:
"Ngươi đột phá thật đúng lúc nha? Không phải mới rồi còn gan lớn lắm sao, giờ thì sợ rồi?"
"Ta… ta chỉ đùa với Vân ca thôi mà."
"Ta mặc kệ ngươi cái này cái kia! Trí năng quản gia, lặp lại chỉ lệnh lần trước!"
"Đã rõ chủ nhân, kéo rèm, mở hiệu ứng đèn chiếu…"
…
…
"Phía trước là Phong Hỏa thành!" Trên phi chu của tiêu cục, tiêu chủ dẫn đầu Liễu Hồng hô to với đám người phía sau:
"Vào thành nhận một lô hàng, chúng ta lại xuất phát!"
Thiên Hành tiêu cục chỉ là tiểu thế lực, mỗi chuyến cần tiếp thêm nhiều đơn hàng.
Tu tiên giới có tiêu cục là vì tu sĩ lười đi đường, thế là nghề tiêu sư ra đời.
"Vâng! Tiêu chủ!" Mọi người đáp lại, mỗi người bận rộn trên boong thuyền.
Đường đến Phong Hỏa thành rất an toàn, không có gì phải lo.
Lạc Hồng Hề cũng đang ở trên phi chu, trò chuyện với Liễu Thúy Mầm và mấy nữ tiêu sư khác.
Nàng đang dung nhập sinh hoạt của tiêu sư, chăm chú quan sát và trải nghiệm công việc.
Đột nhiên!
ẦM ẦM~!!
Tiếng rít chấn tai từ xa truyền đến, chỉ thấy bốn đầu Giao Long khí thế phi phàm kéo một chiếc xa liễn phát ra ánh thần hoa, lao vút qua đỉnh đầu mọi người.
Khí tràng của Giao Long toàn bộ bùng nổ, khiến tất cả mọi người vô thức co rụt người lại, kinh hồn táng đởm ngẩng đầu nhìn:
"Kia là…"
Khi thấy phía trên xa liễn cắm đại kỳ chữ 【Tôn】, ai nấy mặt mũi đều tràn ngập kinh ngạc:
"Là xa liễn của Hoang Cổ Tôn gia!!"
"Bốn đầu Giao Long kéo xe, thật là quá khủng khiếp!"
Hoang Cổ thế gia trong mắt đám tu sĩ cấp thấp này, chẳng khác gì quái vật khổng lồ, bình thường rất khó gặp.
Lúc này ai nấy đều chăm chú quan sát xa liễn từ trên xuống dưới, mong về sau có chuyện để khoe khoang.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt kinh diễm liền biến thành kinh nghi!
Bởi vì chiếc xa liễn Giao Long kia… lại dừng lại ngay trước mặt bọn họ.