Tiêu chủ Liễu Hồng trong lòng khẽ giật mình, cố gắng chắp tay hành lễ về phía hư không:
"Xin hỏi tiền bối dừng lại nơi đây, chẳng hay có chỗ nào cần chúng ta góp chút sức lực?"
"Quả thật có một việc." Thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong cuộc đối thoại, một vị công tử ca vén rèm xe, đứng sừng sững trên xa liễn nhìn xuống mọi người:
"Cách Huyền Sơn có một động phủ thần bí, các ngươi theo ta cùng nhau đến đó."
"Đất cơ duyên mà còn cần chúng ta đi theo?" Liễu Hồng hơi trầm ngâm, sau đó sắc mặt đại biến:
"Chẳng lẽ... muốn đem chúng ta tế trận?!"
Động phủ khiến thế gia Hoang Cổ coi trọng, bọn hắn tự nhiên không có tư cách tham dự thăm dò.
Vậy thì tác dụng duy nhất của bọn hắn, chính là dùng mạng để thí nghiệm cường độ trận pháp trong đó!
"Đi thôi?" Trên xa liễn, công tử ca Tôn gia liếc nhìn Liễu Hồng một cái, xoay người trở lại trong xe:
"Về sau ai còn sống sót, tất sẽ có một phần hậu lễ hậu hĩnh."
Bốn đầu Giao Long chỉ liếc mắt nhìn tiêu xa một cái, sau đó quay đầu rời đi, hiển nhiên không lo bọn họ bỏ trốn.
Liễu Hồng xác thực cũng không dám.
Thân hình hắn lảo đảo rơi xuống phi chu, vung tay ra hiệu tiêu đội đuổi theo xa liễn.
"Cha!!" Thiếu tiêu chủ Liễu Phi vịn lấy hắn, truyền âm lo lắng: "Lần này đi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!"
Một bên muội muội Liễu Thúy Mầm mắt đỏ hoe, cả người đều bị dọa đến run rẩy.
Tế trận cũng chưa chắc.
Không chừng tất cả mọi người cùng đi vào đều không mở được động phủ!
"Không đi thì giờ chúng ta cũng chết rồi..." Liễu Hồng thần sắc áy náy, bước lên trước, cúi người hành lễ, không nói thêm lời nào.
Mọi người im lặng, việc này không thể trách hắn.
Hiện giờ ai nấy đều chẳng còn tâm trạng nói chuyện, chỉ có thể yên lặng chờ đợi vận mệnh tiếp theo.
Đây chính là bi ai của tiểu nhân vật.
Trước mặt cường giả, không hề có chút quyền lựa chọn nào.
Trong đám người, Lạc Hồng Hề lặng lẽ nằm sấp trên lan can phi chu, nhìn ba người nhà họ Liễu thất hồn lạc phách cách đó không xa:
"Khó trách công tử muốn ta đến đây, hẳn là suy diễn ra rằng hậu nhân Liễu gia sẽ gặp nạn..."
Trầm Vân thật sự không biết Liễu gia có kiếp nạn này, dù dựa theo thời điểm diệt môn ở kiếp trước mà suy xét, cũng không phải lúc này xảy ra.
"Chẳng lẽ vừa đến nơi, Hồng Hề đã sinh ra hiệu ứng hồ điệp rồi?"
Hắn nhìn hình ảnh trò chơi của nàng, ấn mở tình báo hằng ngày của nhân vật:
【Lạc Hồng Hề · Tình báo mỗi ngày: Tiến về Đông Vực, quan sát động phủ thần bí mở ra gần Huyền Sơn, sau đó tiếp tục áp tiêu theo tiêu cục.】
"Vẫn còn tiếp tục áp tiêu? Vậy thì có vẻ như sẽ không có chuyện gì xảy ra..."
Trầm Vân đóng lại thông báo, thả tay vòng lấy vai trơn mềm của Bạch Tiên Nhi.
Cô nương này thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, khuôn mặt tái nhợt nằm ngủ mê trong ngực hắn.
Bát giai Yêu thú thực lực vốn đã cực kỳ cường đại!
Nàng trở nên thế này chỉ vì bị mê hoặc bởi Trầm Vân, tự phong tu vi.
Kết quả khỏi cần nói.
Đừng nói thân thể chịu không nổi, linh hồn nhỏ bé cũng như muốn bay đi.
Trầm Vân thì giống như quên cả trời đất vì phát hiện tân đại lục, tiện thể dành cho cô nương này một chút "trừng phạt nhỏ".
Thu hồi suy nghĩ, hắn tiếp tục chăm chú nhìn hình ảnh của Lạc Hồng Hề, đề phòng có biến cố phát sinh...
…
Tiêu cục một đoàn người rất nhanh được dẫn tới gần Huyền Sơn.
Nơi đây hoang vắng, không có thành trấn, số lượng tu sĩ hiện trường cũng không nhiều.
Từ những lời đối thoại mơ hồ của bọn họ có thể biết, đều là bị dị tượng của động phủ hấp dẫn mà đến.
Tất cả đều đang nhìn chăm chú vào ngọn núi trước mắt đã bị cắt gọt, lộ ra một cửa đá trần trụi.
Trên cửa đá ngoài mấy vết xước do vũ khí không rõ tên để lại, không có điểm gì đặc biệt, chỉ có một đạo màn sáng khí tức sắc bén ngăn cản trước cửa.
Tiêu cục một đoàn người đến nơi, không gây nên sự chú ý của người khác.
Liễu Hồng thấy công tử Tôn gia đang cùng vài tu sĩ tinh thông trận pháp trao đổi trước cửa đá, xem xét tứ phía tìm cách phá giải:
"Nếu không nghĩ được biện pháp, hôm nay e là phải bỏ mạng tại đây rồi..."
Không ai muốn chết.
Huống hồ bên cạnh hắn còn có một đôi con trai con gái, cùng một đám lão hỏa kế nhóm, cho dù có vùng vẫy vô ích thì hắn cũng phải thử tìm cách.
Đúng lúc này!
Hắn phát hiện bên ngoài đám người có một nhóm tu sĩ Dao Trì lặng lẽ đứng đó, trong lòng mừng rỡ vội vàng tiến lên ôm quyền nói:
"Vị này là tiền bối Dao Trì!"
Hắn truyền âm thật nhanh với nữ tử che mặt bằng lụa đứng đầu:
"Tại hạ là tiêu đầu Liễu Hồng của Thiên Hành tiêu cục, đang muốn vận chuyển hàng đến Lưu Ly tông, không ngờ lại bị... bị công tử Tôn gia Hoang Cổ bắt tới nơi này."
Lưu Ly tông là tông môn thuộc phạm vi quản lý của Dao Trì, cũng là thế lực dưới trướng Dao Trì.
Nghe xong lời này, nữ tử che mặt nhẹ gật đầu:
"Đã như vậy, để cho người của các ngươi đứng sau lưng chúng ta chờ đợi."
"Thánh nữ." Đệ tử đi theo Dao Trì truyền âm nhắc nhở:
"Tên Tôn Hợp kia ỷ vào ca ca Tôn Bá Thiên, hành sự hung hăng càn quấy, lần này sợ rằng hắn sẽ không vui..."
Tôn Bá Thiên, thần tử Tôn gia ở Đông Vực.
Tương truyền người này thuở nhỏ từng ngộ tiên thi, uống qua huyết của Chân Tiên, tư chất tu luyện cực kỳ kinh người!
"Tôn Bá Thiên sao có thể là đối thủ của sư muội Thanh Tuyết." Tô Uyển chẳng mảy may để tâm.
Chỉ có nàng mới rõ ràng, sư muội Lăng Thanh Tuyết cường đại đến nhường nào!
"Hơn nữa, nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ lại để Tôn Hợp ức hiếp người của Dao Trì chúng ta? Không cần lo lắng."
"Vâng."
"Dao Trì quả nhiên trượng nghĩa!" Trong lòng Liễu Hồng vui sướng, nhưng sợ bị công tử Tôn gia trả thù, chỉ biết lí nhí không dám nói to.
Dáng vẻ nhút nhát này khiến đệ tử Dao Trì nhíu mày nói:
"Đã là thánh nữ nhà ta lên tiếng, các ngươi yên tâm theo sau là được rồi."
"Tê!! Nàng là thánh nữ Dao Trì?!" Liễu Hồng vô thức ngẩng đầu muốn nhìn kỹ một phen, lại lập tức cúi đầu ôm quyền:
"Tạ ơn Thánh nữ!!"
Rất nhanh, người của Thiên Hành tiêu cục liền lui về sau lưng đệ tử Dao Trì.
Công tử Tôn gia – Tôn Hợp tự nhiên thấy cảnh này, nhưng hắn không tỏ vẻ khó chịu gì, ngược lại còn nhẹ nhàng gật đầu với thánh nữ Dao Trì xem như thể hiện thiện ý.
Điều này khiến Liễu Hồng và những người khác âm thầm thở phào.
May mà ngay sau đó có một vị trận pháp sư cao giai đến, suy diễn ra trận pháp này có thể dùng đại lực phá giải, không cần người sống hiến trận.
Các thế lực thương thảo một phen, quyết định nhanh chóng phá giải kết giới, tránh để nhiều người kéo đến tranh chén canh.
Không bao lâu sau—
Oanh!!
Các loại công kích rơi xuống kết giới bên ngoài động phủ, kết giới xuất hiện từng vết rạn nứt.
Tạch tạch tạch!!
Tiếng vỡ vụn vang lên liên tục, kết giới nổ tung tại chỗ, kéo theo cả cửa đá phía sau đều hóa thành tro bụi.
Ngay sau đó, bên trong động phủ tỏa ra từng luồng khí tức sắc bén, khiến da thịt mọi người cảm giác như bị xé rách.
"Khí tức thật mạnh!" Một trận pháp sư nhíu mày nhìn vào động phủ đen kịt:
"So với khi còn kết giới thì khí tức bên trong còn mạnh hơn! Sợ rằng có nguy hiểm."
"Đợi khí tức tản bớt rồi mới vào xem..."
Nhưng không ai phát hiện rằng, trên gương mặt Lạc Hồng Hề trong đám người Dao Trì, ánh mắt nàng bừng sáng thần thái lấp lánh:
"Đây là... kiếm đạo khí tức?!"
Không sai, nàng cảm nhận được bên trong động phủ ẩn chứa kiếm đạo cực kỳ mãnh liệt!
Thậm chí còn mạnh hơn khí tức kiếm đạo tung hoành của lão tổ Kiếm Thánh!
Ngoài nàng ra, Tô Uyển – người đang nắm giữ đạo thai – cũng cảm ứng được kiếm đạo khí tức từ trong động phủ.
Tự nhiên, còn có người đang ẩn núp trong bóng tối, vì Hồng Hề hộ đạo – Lâm Sanh:
"Cơ duyên như thế này mà nàng cũng gặp được! Khí vận của Hồng Hề quả nhiên vẫn khiến người kinh ngạc..."
Nàng một bên âm thầm nhìn sang trong đám người, ngó nghiêng Lạc Hồng Hề đang lắc lư thân hình.
Nàng biết, nha đầu này muốn vào động phủ thăm dò, cho nên mới có biểu hiện như vậy.
Dựa vào những át chủ bài trong tay Hồng Hề, tiến vào động phủ không có vấn đề gì lớn.
Có điều Hồng Hề hiện tại lấy thân phận tán tu mà hành tẩu, còn cố ý dặn nàng không được lộ thân phận trước mặt người của tiêu cục, nói là sẽ ảnh hưởng đến khí vận của nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc!
"Như vậy, nếu nàng muốn vào, chỉ có thể nhờ thánh nữ Dao Trì đưa nàng vào..."