Sau khi bọn họ đi vào thẩm tra đối chiếu, thấy đúng là con Đại Địa Hùng Vương Thú kia. Trong lúc nhất thời, Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết bị rất nhiều đạo sư vây quanh:
- Các ngươi làm sao giải quyết được con Đại Địa Hùng Vương Thú kia? Đại Địa Hùng vốn da dày thịt béo, Vương Thú càng rắn chắc hơn gấp bội. Sao các ngươi làm được vậy?
- Khá lắm, đúng là thiếu niên xuất hiện anh hùng.
- Không tệ, thằng nhóc, đứng đầu thành thích thi lần này chắc chắn là ngươi rồi.
Nghe được những lời nghi ngờ, tò mò hoặc khen ngợi này, Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết chỉ cười không nói.
Đợi đến tối hôm đó, học viện cuối cùng đưa những học sinh tới điểm tập kết về học viện trước. Những người còn lại có lẽ đang trên đường về, học viện sẽ phái người đi vào tìm kiếm.
Chí ít, học viện sẽ không tùy tiện vứt bỏ một đệ tử nào, bọn họ sẽ cố gắng hết sức làm được chuyện sống phải thấy người chết phải thấy thi thể.
Lâm Phong thấy trên xe buýt chí ít để trống một phần năm chỗ ngồi, trong lòng thầm than, hy vọng những người này chỉ đang trên đường về, chứ không phải không về được nữa.
Chờ tới lúc trở lại trong học viện, nhóm đồng học trải qua lần sát hạch này cũng có vẻ chín chắn hơn. Tất cả mọi người về phòng ngủ của mình để rửa mặt và nghỉ ngơi, xoa dịu sự mệt mỏi trong mười lăm ngày qua.
Mấy ngày sau, Lâm Phong không hề nhàn rỗi, hắn tiếp tục đi mua sắm linh tài bồi dưỡng Tiểu Ô, nhanh chóng thăng cấp Tiểu Ô đến Thanh Đồng cửu giai. Sau đó, hắn cầm linh hạch Bích Thủy Kim Tình Thú tìm tới Lâm Lăng Nhân.
Sau khi Lâm Lăng Nhân nghe Lâm Phong miêu tả xong, lập tức trợn mắt nhìn hắn:
- Ngươi cũng dám tùy tiện tiến sâu vào nơi đó à? Đúng là không biết sợ. Ngươi tiến vào đảo giữa hồ, phát hiện ra đó là hang ổ của linh thú trong hồ, sau đó không ra được nữa thì sao?
- Ta không phải nghĩ nơi đó nằm trong phạm vi sát hạch, chắc chắn sẽ không có linh thú quá mạnh à?
Lâm Phong cười ha ha, gặp cơ duyên lớn như vậy, hắn không lấy thì quá đáng tiếc.
- Ai bảo với ngươi đó là trong phạm vi sát hạch hả? Phạm vi sát hạch chỉ đến khu rừng của đám Đại Địa Hùng là hết, tiến sâu hơn vào trong là nơi hoàn toàn hoang vu, học viện còn không dám phái người tiến vào quá sâu đấy.
- Thật vậy à? Nhưng sau khi ta giết Đại Địa Hùng Vương Thú, cảm giác chúng không quá mạnh nên vẫn đi tiếp.
Lâm Lăng Nhân nghe được những lời nói dường như ra vẻ ta đây nhưng thật ra rất ngây ngô của Lâm Phong, cũng không tiện nói gì nữa. Dù sao cũng không thể khen hắn, nói là vì ngươi quá mạnh nên mới xảy ra chuyện như thế?
- Nói chung năng lượng trong linh hạch này không đủ cấp S, nhưng xét về mức độ hiếm hoi thì quả thật rất ít thấy. Thế này đi, ta sẽ về tìm một người thích sưu tập để bán cho bọn họ. Ngươi muốn thứ gì?
Bán cho người thích sưu tập đúng là một lựa chọn tốt, đám người kia chỉ quan tâm xem có hiếm hay không, không quá để ý tới năng lượng trong đó, dù sao bọn họ cũng không thực sự lấy ra hấp thu.
- À, đạo sư tìm giúp Sơ Tuyết một con linh thú thuộc tính Băng thích hợp đi. Như vậy, Sơ Tuyết cũng có thể ký khế ước với con linh thú thứ hai.
Lâm Phong suy nghĩ, dường như hiện nay mình không có đặc biệt thiếu gì. Mà dựa theo giá thị trường, viên linh thạch cấp S này chắc chỉ có thể đổi được linh thú tư chất cấp A, nhưng nếu tìm đúng người mua, không chừng có thể bán linh hạch hi hữu như vậy được một giá tốt.
Lâm Phong nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên chấn động, những người sưu tầm đó bình thường đều thích miệt mài theo đuổi lai lịch của một vật, tốt nhất có thể có một câu chuyện ly kỳ khúc chiết, quanh co phấn khích, vì vậy Lâm Phong bắt đầu bịa ngay tại chỗ với Lâm Lăng Nhân:
- Lâm đạo sư, ngươi cứ nói linh hạch này là Bích Thủy Kim Tình Thú – huyết duệ của thần thú thượng cổ. Nó đã đại chiến 3600 hiệp với một con linh thú hỏa hệ Thần Hỏa Phi Nha khác, cuối cùng cả hai đều chết.
- Chúng đại chiến đánh ra một hồ nước. Trên hòn đảo giữa hồ chôn giấu linh hạch của Bích Thủy Kim Tình Thú, bồi bổ cho nhóm linh thú trong hồ. Mà sau khi Thần Hỏa Phi Nha chết, đã để lại một quả trứng.
- Đây cũng là lai lịch ta tìm được một quả trứng linh thú ở trên đảo, sau đó khế ước ra Thần Hỏa Phi Nha Tiểu Ô.
Lâm Lăng Nhân nhìn Tiểu Ô đậu ở trên vai của Lâm Phong, vô thức nói một câu:
- Năng lực bịa chuyện của thằng nhóc ngươi không tệ. Chẳng trách Sơ Tuyết cũng bị ngươi lừa vào tay.
- Chuyện của người đọc sách, có thể nói là bịa được sao? Đây không phải là ta căn cứ vào tình hình của đảo giữa hồ, lại thêm chút suy đoán của sức tưởng tượng của cá nhân, suy đoán hợp lý ra kết quả à?
Lâm Phong tiếp tục trau chuốt câu chuyện của mình:
- Nhất là chúng ta đã trải qua 99 81 kiếp nạn, săn giết qua linh thú, chém giết qua Vương Thú, tiến sâu vào hoang nguyên mới lấy được linh hạch này. Thế này? Câu chuyện này có đủ truyền kỳ không?