Lúc thấy mình thành công, tông tông Dược Linh Tông cực kỳ vui vẻ, dù sao chỉ cần hắn hành công, chứng minh mình không lừa gạt Lâm Phong cùng Nghiễm Dã Quân.
Ha người sẽ không làm gì hắn, nhất định phải thực hiện lời hứa tha cho hắn.
Nếu theo lẽ thường, bây giờ Lâm Phong cùng Nghiễm Dã Quân hẳn nên thả hắn rời khỏi nơi này, nhưng Lâm Phong cũng sớm đã nghĩ kỹ, tuyệt đối không thể giữ lại loại người như hắn.
Nếu giữ lại một tai họa như hắn, đến lúc đó, nói không chừng hắn còn sẽ làm ra chuyện gì. Cho nên nói tha cho hắn quả thật sẽ tha cho hắn, nhưng không thể để hắn cứ như vậy rời đi.
Nhưng phải phế hết tất cả công lực của hắn, như vậy hai người không coi là làm trái lời hứa.
Dù sao đâu thương tổn tới tính mạng của hắn, nhưng nếu hắn biến thành một người bình thường, chuyện hắn có thể sống sót hay không chẳng có chút quan hệ gì với hai người họ. Dù gì bọn họ đâu có thương tổn tính mạng của hắn, chỉ do thực lực hắn không đủ xảy ra vấn đề thôi.
Chuyện này không liên quan gì tới Lâm Phong cùng Nghiễm Dã Quân, cho nên ngay lúc tông chủ Dược Linh Tông vừa định rời đi, Lâm Phong đã gọi hắn lại, mà bản thân hắn vẫn tưởng rằng Lâm Phong muốn bội ước.
- Ngươi yên tâm, hai chúng ta đã nói tha cho ngươi, đương nhiên sẽ tha mạng cho ngươi. Nhưng trước kia ngươi làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy...
- Ngươi cũng nhất định phải chịu trừng phạt, cho nên, hôm nay tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ta phải phế ngươi.
Lâm Phong vừa lắc đầu vừa bước tới gần tông chủ Dược Linh Tông, bởi vì lúc này Lâm Phong đã chuẩn bị động thủ phế toàn bộ công lực của hắn.
Mà vị tông chủ này nghe thấy hắn nói như vậy, sắc mặt trực tiếp bị dọa đến trắng bệch, có lẽ không ngờ được Lâm Phong lại muốn phế hắn.
Dù sao nếu Lâm Phong làm vậy cũng không tính là vi phạm lời hứa của mình, quả thật không thương tổn tới tính mạng của hắn.
Mà Nghiễm Dã Quân nghe vậy cũng há to miệng, hắn cũng không ngờ được Lâm Phong lại có thể nghĩ tới điểm này.
Lúc này, Nghiễm Dã Quân cũng cực kỳ bội phục Lâm Phong, quả nhiên đủ hung ác đủ quả quyết, nếu đổi thành người bình thường, chỉ sợ thật sự nghĩ không ra điểm này.
Chẳng qua Lâm Phong làm như vậy, dù hoàn toàn không làm trái lời hứa, nhưng quả thật đủ ngoan độc, mà tông chủ Dược Linh Tông lúc này chắc chắn sẽ không có bất cứ cơ hội gì phản kháng.
Cho dù hắn phản kháng cũng không thể là đối thủ của Lâm Phong, huống chi, một khi hắn phản kháng, Lâm Phong cùng Nghiễm Dã Quân có thể trực tiếp giết hắn.
Nếu như vậy hắn càng không có bất cứ cơ hội gì, cho nên hắn chỉ có thể rơi răng vào trong bụng.
- Lâm Phong, ngươi điên rồi, không nghĩ tới cuối cùng ta vẫn bị ngươi xử lý, chẳng qua ngươi yên tâm...
- Ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi, có bản lĩnh ngươi giết ta đi, chỉ cần ta còn sống, sớm muộn gì cũng tìm ngươi báo thù.
Lúc này, tông chủ Dược Linh Tông biết mình thật sự xong đời, cho dù hắn cầu xin Lâm Phong chỉ sợ cũng không có một chút tác dụng nào, cho nên hắn dứt khoát tỏ ra cực kỳ cứng rắn.
Dù sao hắn biết Lâm Phong cùng Nghiễm Dã Quân sẽ không lấy mạng hắn. Chỉ là những lời hắn nói căn bản chẳng có chút uy hiếp gì với hai người họ.
Lâm Phong căn bản sẽ không sợ những thứ gọi là uy hiếp này, thực lực đã lộ rõ ở đây.
Hắn vừa muốn rời khỏi Dược Linh Tông, tìm một chỗ khôi phục thương thế của mình, sau đó lại nghĩ cách tăng thực lực rồi tìm hai kẻ này báo thú.
Nhưng không nghĩ tới Lâm Phong đột nhiên gọi hắn lại, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng Lâm Phong muốn làm trái lời hứa hắn giết đâu.
Nhưng nếu kẻ này hứa sẽ không giết hắn, đương nhiên không có khả năng làm trái lời hứa của mình. Việc Lâm Phong muốn làm chỉ là phế hắn, khiến hắn trở thành một người bình thường chẳng có chút tác dụng.
Trong thế giới bây giờ này, nếu không có bất kỳ tác dụng gì, hắn sẽ khó có thể sống sót.
Thậm chí hắn căn bản cũng không thể sống nổi, chỉ cần vừa đi đến nơi hoang dã đoán chừng đã xong đời. Nhưng Lâm Phong lại không quan tâm những chuyện này, dù sao chỉ cần không trực tiếp lấy mạng của hắn.
Vậy không tính là Lâm Phong cùng Nghiễm Dã Quân làm trái lời hứa. Mà Nghiễm Dã Quân nghe xong lời Lâm Phong nói cũng là há to miệng.
Hắn không ngờ được Lâm Phong lại tàn nhẫn như thế, hắn vốn cho rằng Lâm Phong thật sự muốn tha cho tông chủ Dược Linh Tông.
Không nghĩ tới quả thật Lâm Phong muốn thả tên này đi, nhưng không muốn hắn cứ như vậy rời đi, mà tông chủ Dược Linh Tông lúc này cũng không còn chỗ trống nào phản kháng.
Dù sao hắn căn bản không thể là đối thủ của Lâm Phong cùng Nghiễm Dã Quân, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Phong phế bỏ toàn bộ công lực.
- Được rồi, hiện tại ngươi có thể rời khỏi nơi này, chẳng qua ngươi nhất định phải cẩn thận, dáng vẻ ngươi bây giờ, dù chỉ đụng phải một Linh Thú bình thường, ngươi cũng không phải đối thủ, cho nên hi vọng ngươi có thể sống lâu một chút.