Hạ Sơ Tuyết nghe được giá tiền này thì nhướng mày:
- Vị này là ai vậy?
- Đây chính là Đại Sư do chúng ta mời tới chọn trứng linh thú. Ngày hôm nay, ngươi so tài với đại sư này một lần, cũng để cho ngươi biết thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
Tam ca cười đến rất khoa trương, cảm giác như mình đã hoàn toàn chèn ép được Lâm Phong.
- Được, vậy bây giờ bắt đầu chứ?
Ánh mắt Lâm Phong lặng lẽ nhìn lướt qua người được gọi là Đại Sư kia, sau đó nhìn về phía sân bãi để rất nhiều trứng linh thú phía sau.
- Đi thôi, để cho chúng ta chứng kiến thiên tài Ngự Thú Sư rốt cuộc có tiêu chuẩn thế nào. Nếu thậm chí không biết chọn một quả trứng linh thú, vậy cũng xem như mất mặt Ngự Thú Sư đấy.
Lâm Phong đẫn theo Hạ Sơ Tuyết đi qua trước, không thèm để ý tới mấy người khác. Mấy người của Hạ gia còn lại đều sa sầm sắc mặt. Thằng nhóc này lớn lối như vậy, căn bản không để mắt tới Hạ gia bọn họ để vào mắt.
Hai trưởng bối đứng chung một chỗ, nhìn theo bóng lưng của Hạ Sơ Tuyết xì xào bàn tán:
- Trong gia tộc cho Hạ Sơ Tuyết nhiều tài nguyên còn không phải chỉ nàng có thiên phú tốt, có thể trở thành Ngự Thú Sư cao cấp sao? Nhưng thiên vị như vậy sẽ bất lợi cho sự phát triển của gia tộc.
- Cũng được, hôm nay cũng nhân tiện nói cho nha đầu Sơ Tuyết kia biết, chuyện trong nhà vẫn do những trưởng bối chúng ta quản lý.
- Nếu đây là suy tính cho lợi ích của gia tộc, hành động của Sơ Tuyết hôm nay rõ ràng là thiên vị người ngoài. Như vậy sao được? Về đến nhà, chúng ta nhất định phải nói rõ về chuyện này.
Nghe hai người bọn họ nói hùng hồn như vậy, người không biết con tưởng bọn họ một lòng trung thành và tận tâm vì gia tộc.
Nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ đang ghen tỵ về thiên phú của Hạ Sơ Tuyết. Thiên phú của mình và hài tử cũng chỉ là cấp C, cấp D, không nhìn thấy được ngày nổi danh.
Vì vậy, bọn họ tham ô công quỹ của gia tộc để mưu lợi riêng, chọn mua trứng linh thú cho mình, với ý định chọn được một quả trứng linh thú đủ tốt, một lần bay lên trời.
Lâm Phong đi tới trước khu vực để trứng linh thú, thấy ở đây có rất nhiều trứng linh thú, giá rẻ nhất là mấy nghìn, nhưng trăm vạn cũng đều có, rực rỡ muôn màu.
Chẳng qua thoạt nhìn trong các loại trứng linh thú này, tư chất cao thấp có vẻ không đồng đều.
Hơn nữa, phần lớn đều có tư chất hơi thấp, thậm chí còn kém hơn mức trung bình ở Thú Vương Các trong học viện lúc trước.
Tuy là vậy, ở đây vẫn tập trung không ít Ngự Thú Sư. Dù sao đây cũng là ngày hội do trung tâm Ngự Thú Sư tổ chức, rất nhiều Ngự Thú Sư tự do thường ngày không có cơ hội nào tiếp xúc được với nhiều trứng linh thú như vậy.
Trong lúc liếc nhìn những quả trứng linh thú xung quanh, Lâm Phong đồng thời cũng nói cho Hạ Sơ Tuyết nghe một việc hắn vừa nghĩ tới:
- Trong học viện chúng ta, thông thường tốt nghiệp đều có linh thú cấp Hoàng Kim, vì sao lúc trước tiểu thúc nhà các ngươi chỉ có linh thú cấp Bạch Ngân? Bọn họ cố gắng che giấu hay gì vậy?
Hạ Sơ Tuyết nhìn mấy người của Hạ gia đi phía sau cách đó không xa, giải thích:
- Giữa các Học Viện Ngự Thú cũng có sự chênh lệch. Có học viện chỉ cần học đủ sáu năm, mặc kệ thực lực thế nào đều có thể tốt nghiệp. Có học viện lại giống như học viện của chúng ta, có yêu cầu tương đối.
- Mấy thúc thúc của ta đều tới học trong Học Viện Ngự Thú không tốt lắm, bản thân không có thiên phú gì, cũng không mấy cố gắng, thực lực kém hơn người thế hệ này.
Lâm Phong lộ vẻ khó hiểu:
- Nếu bọn họ có thể đưa hài tử của bọn họ tới Học Viện Ngự Thú khác, vì sao không đưa hết tới Học Viện Ngự Thú tốt chứ? Gia tộc các ngươi đều ở thành phố Lan Giang, không phải người ở đây ra đều học ở học viện kia à?
- Lâm đại ca đúng là không biết gì rồi. Không chỉ thành phố Lan Giang, tất cả học sinh ở mấy thành phố xung quanh đây đều sẽ được đưa vào học viện kia của chúng ta, học viện kia còn được gọi là Học Viện Ngự Thú Sư Tử Vong.
Hạ Sơ Tuyết so sánh tình hình xung quanh thành phố Lan Giang:
- Năm thứ nhất, sát hạch cuối kỳ chết một phần tám học sinh, thật ra không hề bình thường. Hiệu trưởng của chúng ta cũng không phải là người bình thường gì. Các học viện khác từ khi khai giảng đến lúc tốt nghiệp cũng không chết nhiều học sinh như vậy.
Lúc này, Lâm Phong mới hiểu, hóa ra hiệu trưởng của mình thật sự không bình thường. Lúc trước, hắn còn tưởng rằng thế giới Ngự Thú Sư rất tàn khốc, cho nên tất cả Học Viện Ngự Thú đều như vậy.
- Trong gia tộc ta không thiếu người trẻ tuổi, nhưng bọn họ thật ra sợ thiên phú của mình không mạnh, thực lực không đủ, chủ động yêu cầu đưa tới Học Viện Ngự Thú ở địa phương khác, không tới học viện của chúng ta.
- Chẳng qua, người do học viện tử vong bồi dưỡng ra đều đứng đầu trong các Học Viện Ngự Thú, chỉ cần có thể sống sót tốt nghiệp, thông thường đều có thực lực nhất định, trở thành trụ cột vững chắc.