Hạ Sơ Tuyết không hề nhìn qua:
- Không cần ngài phải phiền lòng.
- Ôi, đúng là không biết lòng tốt của người khác. Mở trứng đi!
Có người mua trứng linh thú trị giá một triệu hai trăm ngàn, hơn nữa còn mở trứng ngay tại hiện trường, tin tức này nhất thời thu hút đám Ngự Thú Sư tới đây chọn mua trứng.
Nghe nói là người của Hạ gia ở chỗ này, người của mấy gia tộc khác ở xung quanh thành phố Lan Giang cũng tập trung lại, tính xem thành quả của người bên Hạ gia thế nào.
Chỉ thấy "Đại Sư" được đám người vây quanh, sắc mặt thản nhiên nói:
- Quả trứng này có địa linh dồi dào, chắc là linh thú thuộc tính Thổ. Trên vỏ trứng sinh ra ba đường hoa văn, hình thể trung bình, trên nhọn dưới tròn, khi lắc mơ hồ có tiếng vọng, theo ta suy đoán chắc là một linh thú thuộc loại hổ.
- Nếu như ta không có đoán sai, đây cũng là một con Bá Sơn Hổ.
Nghe vị Đại Sư kinh nghiệm phong phú này thậm chí có thể đoán được chủng tộc cụ thể của linh thú, hai vị trưởng bối Hạ gia liếc nhìn nhau, lần này xem ra bọn họ tìm được cao nhân thật sự rồi.
Một quả trứng này tốn của bọn họ 1400 nghìn, nhưng nếu có thể được một con linh thú Bá Sơn Hổ trưởng thành giúp đỡ, thực lực khẳng định sẽ nâng cao một bước.
- Không tệ, không tệ, vậy ai tới mở trứng đây?
Lời này vừa nói ra, bầu không khí giữa mấy người của Hạ gia chợt khác thường.
Nếu đã biết quả trứng này rất có thể là linh thú tốt, đương nhiên ai mở trứng đều sẽ không dễ buông tay. Nhất thời, mấy người của Hạ gia ở đó bắt đầu tranh đoạt:
- Tam thúc, dựa theo thứ tự của tiểu bối trong nhà, ta cao nhất, theo lý nên thuộc về ta.
- Cũng không thể nói vậy được, trong gia tộc vẫn luôn ưu tiên bồi dưỡng người có bối phận nhỏ nhất, tiềm lực lớn nhất, còn không bằng để cho ta tới.
- Khai linh cho trứng linh thú cũng có nguy hiểm rất lớn, không được khinh thường. Nhị ca và muội muội đừng tranh cãi nữa, ta cam tâm tình nguyện gánh vác nguy cơ này thay cho các ngươi.
Mấy tiểu bối đều cho rằng mình đúng, thoạt nghe rất có lý có tình, thật ra chỉ vì linh thú mà không cần tới thể diện.
Nhưng cho dù là hai vị trưởng bối của bọn họ nhìn thấy quả trứng này cũng động tâm.
Tuy trước khi đến đây đã nói là chọn trứng cho đám tiểu bối, nhưng bảo bọn họ hiếu kính cho trưởng bối một quả, cũng là chuyện hợp tình hợp lý chứ?
Lâm Phong nhìn bọn họ tranh cãi ầm ĩ, lại thấy buồn cười, tranh đi tranh đi, xem cuối cùng ai ra tay, người đó bị thua thiệt nặng nhất.
Cuối cùng, nhị ca của Hạ Sơ Tuyết hứa hẹn rất nhiều lợi ích cho mấy người khác, cuối cùng xem như đã giành được quyền ký khế ước mở trứng.
Sau khi khế ước được thành lập, trong chớp mắt khi vỏ trứng vỡ ra, một tiếng hổ gầm truyền ra. Gương mặt nhị ca nhất thời vui mừng. Thành công rồi!
Nhưng mà, tiếng hổ gầm đột nhiên trở nên yếu ớt. Cho dù là ai cũng có thể nghe ra được đó dường như là âm thanh của một con hổ ốm không thể sống được lâu. Lúc con linh thú hoàn toàn xuất hiện ở trước mắt mọi người, mọi người không nhìn thấy một con hổ con oai phong lẫm liệt trong tưởng tượng, mà là một con hổ bệnh ngã trên mặt đất, ốm đau bệnh tật, màu lông loang lổ.
Dưới sự chênh lệch lớn như vậy, đám người im lặng hồi lâu mới nghe có ai đó khẽ nói một câu:
- Đây đâu phải là Bá Sơn Hổ, đây là một con chó ốm đấy.
Sắc mặt nhị ca nhất thời cực tệ, nhìn chằm chằm vào con linh thú trên mặt đất hồi lâu, cho tới khi nhân viên mang theo linh thú con vào kiểm tra.
Trải qua máy móc kiểm tra, kết quả cũng tương đương rõ ràng, đây đúng là một con Bá Sơn Hổ, nhưng có thiếu sót tự nhiên quá lớn, đã có không giá trị bồi dưỡng nữa.
Mấy người của Hạ gia trông có vẻ hả hê, cũng có người không quên nhắc nhở nhị ca:
- Nhị ca, ngươi phải thực hiện những gì ngươi mới hứa đấy, không thể bởi vì linh thú không tốt mà nuốt lời được.
- Biết rồi.
Nhị ca trầm ngâm nhìn con linh thú được đưa về, sau khi cất vào quả cầu linh thú thì không nói gì nữa.
Bọn họ không thể trách đại sư kia, dù sao đại sư nói không sai, đây đúng là một con Bá Sơn Hổ. Nhưng ai có thể ngờ được quả trứng linh thú này sẽ có thiếu sót tự nhiên, không lành lặn chứ?
- Tốt lắm, xem xong trứng linh thú do đại sư chọn lựa rồi, không bằng cũng tới xem quả trứng của ta đi.
Trong lúc đám người đang muốn rời đi, Lâm Phong lại đột nhiên lên tiếng, gọi bọn họ lại.
Lúc này, mấy người của Hạ gia mới nhớ ra bọn họ và Lâm Phong còn có một giao hẹn bằng miệng:
- Một thằng nhóc con, có gì để xem chứ? Nói không chừng ngươi mở ra còn không bằng con Bá Sơn Hổ này của đại sư đấy.
- Có bằng hay không, chẳng phải xem xong sẽ biết sao?
Lâm Phong cười khẽ, bắt đầu khế ước trứng linh thú.
Sau đó, một quầng sáng hiện ra, trong quả trứng linh thú trước mặt Lâm Phong xuất hiện một binh sĩ khô lâu đầy uy phong, một tay cầm trường kiếm, một tay cầm cái khiên.
- Đây là linh thú gì vậy? Tại sao lại có một khô lâu? Sao ta chưa từng thấy qua vậy?