Sau khi Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết thu xếp xong một ít tài nguyên mình cần dùng, bọn họ lại chuẩn bị xuất phát.
Mà trước khi bọn họ lên đường, Tiên Ông Lão Giả tự mình đưa tiễn hai người.
Tuy nhiên ngoại trừ Tiên Ông Lão Giả ra, những người khác đều không đến. Dù sao bọn họ cũng không biết hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đi làm gì.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nếu chẳng may hai người bọn họ ở trong Thiên Hoang Cảnh xảy ra vấn đề gì, càng nhiều người biết sẽ càng bất lợi cho môn phái..
- Lần này, hai người cần người đi tới Thiên Hoang Cảnh, chẳng ai biết sẽ có hậu quả thế nào. Tuy nhiên ta tin tưởng với thực lực và số mệnh của hai người các ngươi, các ngươi nhất định có thể bình yên trở về. Đến lúc đấy mặc kệ thực lực của các ngươi có được nâng cao hay không, vẫn phải bảo đảm an toàn cho mình trước tiên.
Lúc này, Tiên Ông Lão Giả giống như một vị trưởng Giả đang căn dặn hai người vãn bối Hàn Lãnh Tuyết và Lâm Phong, bảo hai người bọn họ phải cẩn thận.
Dù sao theo Tiên Ông Lão Giả thấy, thực lực của hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nâng cao được nói chuyện tốt nhưng điểm mấu chốt nhất vẫn là bảo đảm an toàn của mình.
Chỉ cần hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết còn sống sót, vậy cả môn phái sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu hai người bọn họ chẳng may gặp phải vấn đề gì, vậy môn phái sẽ có phiền toái lớn. Cho nên hai người bọn họ sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.
Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết thật ra đều hiểu rõ đạo lý này. Nếu đến lúc đó thật sự xảy ra vấn đề gì, hai người bọn họ nhất định phải bảo đảm an toàn của mình trước hết.
- Tiền bối, ngươi cứ yên tâm đi. Hai chúng ta đi cùng với nhau, nếu không gặp phải lão quái vật siêu cấp, chúng ta chắc chắn sẽ không sao. Cho nên ngươi cứ yên tâm chờ hai chúng ta trở về là được rồi.
Lâm Phong sợ sau khi hai người bọn họ rời đi, Tiên Ông Lão Giả sẽ lo lắng. Cho nên trước khi đi, Lâm Phong đã cố gắng làm cho Tiên Ông Lão Giả không cần lo lắng tới an nguy của hai người bọn họ.
Sau đó Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đều xuất phát mà không quay đầu lại.
Tiên Ông Lão Giả nhìn thấy hai người bọn họ đi, chỉ có thể lắc đầu thở dài. Trong lòng hắn hiểu rõ, Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết vừa đi, thật sự không biết sẽ sống chết thế nào. Nhưng bọn họ vẫn phải đi.
Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã giải quyết xong, hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nhất định phải đi Thiên Hoang Cảnh. Tiên Ông Lão Giả tất nhiên cũng phải ở lại trấn giữ môn phái.
Dù sao có Tiên Ông Lão Giả ở lại, hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết cũng không phải lo lắng. Hơn nữa, cả môn phái không thể không có một cao thủ nào. Có Tiên Ông Lão Giả ở đây, cơ bản có thể xác định cả môn phái không vấn đề gì quá lớn.
Lại thêm Hàn Lãnh Tuyết đã nhờ các mối quan hệ của mình chú ý, đến lúc đó nếu như môn phái của bọn họ gặp phải vấn đề gì, những người đó cũng sẽ ra tay.
Sau khi có sự bảo đảm như vậy, Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết không còn lo lắng nữa.
Bây giờ, Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện.
Vì vậy bọn họ tính xuất phát. Nhưng trước khi lên đường, Tiên Ông Lão Giả còn dặn dò hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nhất định phải chú ý an toàn.
Lâm Phong cũng bảo Tiên Ông Lão Giả yên tâm, sau đó hai người bọn họ lại xuất phát về phía lối vào Thiên Hoang Cảnh.
Với tốc độ của hai người, bọn họ nhanh chóng tới nơi. Nhưng chờ sau khi đến đây, Hàn Lãnh Tuyết không vội đi vào ngay, hắn ở lối vào kiểm tra rất lâu.
Sau khi Lâm Phong nhìn thấy vậy thì hơi nghi ngờ, không biết Hàn Lãnh Tuyết rốt cuộc có ý gì?
- Theo một số tài liệu ta xem được, chỗ này chắc hẳn là lối vào của Thiên Hoang Cảnh, nhưng dù sao chúng ta đều xa lạ với Thiên Hoang Cảnh, cho nên không có cách nào chắc chắn nơi này chính là lối vào của Thiên Hoang Cảnh, cho nên hai người chúng ta vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn.
Chờ sau khi đến lối vào của Thiên Hoang Cảnh này, Hàn Lãnh Tuyết thật ra hơi lo lắng, mặc dù hắn xem nhiều tài liệu nói nơi này chính là lối vào của Thiên Hoang Cảnh, nhưng cho dù là Hàn Lãnh Tuyết cũng không có cách nào bảo đảm tin tức mình nhận được không có vấn đề gì.
Nếu chẳng may ở đây quả thật có vấn đề gì, vậy thì phiền toái lắm. Cho nên hắn phải xác định tốt không có gì nguy hiểm mới vào được.
Sau khi Lâm Phong nghe Hàn Lãnh Tuyết nói xong thì gật đầu, sau đó hắn đứng ở bên cạnh không nói lời nào, chờ Hàn Lãnh Tuyết xác nhận xong lại nói sau.
Hàn Lãnh Tuyết điều tra các con đường xung quanh một lượt, cuối cùng cảm thấy chắc không có vấn đề gì, lúc này hắn mới nhìn về phía Lâm Phong khẽ gật đầu.
Cuối cùng, hai người bọn họ liếc nhìn nhau, quyết định đi thẳng vào. Đương nhiên, trước khi tiến vào, bất kể là Lâm Phong hay Hàn Lãnh Tuyết đều không biết tình hình bên trong rốt cuộc thế nào, tuy nhiên lúc này hai người bọn họ đã điều chỉnh trạng thái tới mức tốt nhất. Không quan tâm bên trong là gì, hai người tin tưởng bọn họ đều có thể kịp thời phản ứng.