Toàn Dân Ngự Thú: Ta Có Thể Chứng Kiến Tin Tức Ẩn Giấu ( Dịch )

Chương 130 - Chương 1136 - Thâm Tàng Bất Lộ 2

Chương 1136 - Thâm tàng bất lộ 2
Chương 1136 - Thâm tàng bất lộ 2

Tập tính sinh hoạt: Linh thú sống một mình, thích sinh hoạt trong bóng ma, rừng rậm hoặc trong núi.

Tin tức đặc biệt: Mỗi khi trải qua một lần huyết mạch tiến hóa có thể mọc ra thêm một cái đuôi, lúc đột phá chín đuôi có thể thăng cấp thành địa thú.”

Lâm Phong hít sâu một hơi. Chẳng lẽ đây chính là thể diện của gia tộc lớn ở tỉnh Thiên Hà? Để cho một vị Ngự Thú Sư Kim Cương trực tiếp làm người đánh xe đi theo. Nhưng Lâm Phong nhìn về phía các xe ngựa còn lại, phát hiện người đánh xe đều là thanh niên hoặc là trung niên, thực lực bình thường là Ngự Thú Sư Hoàng Kim. Vì sao chiếc xe này của mình lại có lão già Ngự Thú Sư Kim Cương đánh xe?

Dường như chú ý tới ánh mắt phía sau mắt, con mèo đen lười biếng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong. Sau đó hắn chỉ nghe thấy lão già nói với giọng điệu khàn khàng tang thương:

- Khụ khụ, không hổ danh là học sinh của Lâm Lăng Nhân, ánh mắt đúng là không tầm thường đâu.

Hóa ra lão già này chính là cao nhân được các gia tộc đứng đầu tỉnh Thiên Hà liên thủ mời tới, lấy thân phận Ngự Thú Sư Kim Cương đến áp trận cho lần rèn luyện này.

Vì để thuận tiện đi theo bảo vệ, lão già lựa chọn trực tiếp hóa thân thành một nhân viên trong đoàn rèn luyện, cũng muốn gặp hai Ngự Thú Sư thiên phú cấp S kia, vì vậy đến chỗ xe của Lâm Phong làm một người đánh xe.

Trước đó, lão già đã dùng linh thú của mình để che giấu khí tức của bản thân, chỉ cần không phải Ngự Thú Sư đích mình đến kiểm tra, dưới tình huống bình thường đều không nhìn ra được thực lực thật sự của hắn và linh thú trong lòng hắn.

Nhưng bây giờ Lâm Phong liếc mắt đã chú ý tới sự khác thường của hắn. Thật không hổ danh là thiên tài Ngự Thú Sư.

Phải biết, ngoại trừ Tần Thiên Hà biết được thân phận của hắn ra, tất cả người trong đội ngũ đông như vậy lại không có ai nhìn hắn thêm vài lần, tất cả đều xem hắn là người đánh xe thật sự.

Lâm Phong cười khẽ, đi tới ngồi xuống bên người lão già:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?

- Người đã già, đã lâu không ra ngoài xã hội, ta có nói tên của ta ra, chắc cũng không có người nào nhận ra. Ta họ Lý, ngươi gọi ta Lý lão đầu thì được rồi.

Mặc dù tiền bối trước mặt thoạt nhìn khá hiền hoà, thậm chí còn có vài phần phong thái như lão ngoan đồng, nhưng Lâm Phong không dám khinh thường:

- Lý tiền bối càng già càng dẻo dai, sao lại không biết chứ. Chỉ là không biết Lý tiền bối đến đây để bảo vệ cho lần rèn luyện này, hay còn chuyện gì khác?

Một tay Lý lão vuốt ve con mèo, một tay điều khiển linh thú kéo xe, trên mặt có phần thổn thức lại có phần đùa cợt:

- Nhàn rỗi không chuyện gì nên ra ngoài chơi thôi. Ta sợ rằng chẳng sống được bao lâu, một mình bế quan quá nhàm chán, cũng rất khó đột phá được cảnh giới, không bằng ra ngoài hoạt động gân cốt, xem đám tiểu hài tử các ngươi thế nào.

Lý lão đầu nói xong, quan sát Lâm Phong từ đầu tới chân:

- Không tệ, không tệ. Nha đầu Lâm Lăng Nhân kia là một đại quái vật, ta thấy tiểu tử ngươi cũng là một tiểu quái vật.

Lâm Phong nhất thời câm nín, không phải bởi vì đánh giá của Lý lão đầu, mà bởi vì cả đời Lý lão cuối cùng vẫn không thể trở thành Địa Thú Sư, còn đạo sư Lâm Lăng Nhân của mình lại trở thành Địa Thú Sư ở tuổi 26.

Chênh lệch lớn như vậy làm Lâm Phong nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Bất kể có thoải mái hay không, đều có mấy phần kỳ quái.

- Ha ha ha, xem vẻ mặt của tiểu tử ngươi kìa. Ngươi có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, ta sống hơn nửa đời người, có lời nào chưa từng nghe qua? Nếu chỉ chút chuyện nhỏ này cũng không nhìn thoáng được, vậy đúng là sống uổng rồi.

So với sự do dự của Lâm Phong, Lý lão ngược lại không để ý lắm:

- Tiểu tử ngươi nhớ kỹ, có thiên phú cũng phải chăm chỉ nỗ lực. Thực lực đạo sư của ngươi không phải được đổi lấy bằng một thiên phú cấp S. Nếu không phải nàng luôn liều mạng nỗ lực, nàng cũng không thể nào bước vào Địa Thú Sư khi còn trẻ như vậy.

- Đáng tiếc, ta sống nửa đời người mới hiểu được đạo lý này. Quả thật là ông trời bù đắp cho kẻ cần cù, ông trời bù đắp cho người cần cù!

Lâm Phong lặng lẽ gật đầu:

- Tiểu tử Lâm Phong thụ giáo, sẽ luôn ghi nhớ lời Lý lão giáo huấn.

Sau đó, hai người nói chuyện nhà. Nghe nói Lâm Phong không cha không mẹ, trong nhà cũng không còn người nào quan tâm, Lý lão không khỏi buồn bã:

- Ngươi cũng khổ cực rồi, cũng là mạng không phiêu bạt không nơi nương tựa giống ta. Chỉ có điều ngươi có thể đi tới chỗ này, cũng đã chứng minh ngươi có tiền đồ hơn ta.

- Chẳng qua là được gia chủ Hạ gia nâng đỡ thôi.

Lâm Phong không dám kể công, vội vàng giải thích.

- Nâng đỡ à? Những gia tộc kia sẽ không tùy tiện làm ăn lỗ vốn. Tiểu tử ngươi nhất định phải có tư cách tiến vào trong tầm mắt của bọn họ trước, mới có thể đổi được một cơ hội như vậy.

Bình Luận (0)
Comment