Lý lão ngước mắt nhìn phong cảnh phía xa:
- Lần này đi Côn Lôn Sơn một chuyến, mặc dù chỉ là ở khu vực vòng ngoài của cấm địa, nhưng vẫn có thể nói một câu là vô cùng nguy hiểm. Nếu ngươi gặp phải nguy hiểm gì, có thể gọi tên của ta.
- Vâng, cảm ơn Lý lão.
Lâm Phong nghe lời này thì cao hứng gật đầu, đây chính là có thêm một tấm bùa hộ thân đấy.
Tuy tấm bùa hộ thân này không dễ dùng, nhưng nếu thật gặp phải nguy hiểm, chí ít mình có thể có hy vọng thoát thân hơn người khác.
- Đúng rồi, có phải nữ hài tử Hạ gia kia có ý với ngươi không? Ngươi nghĩ thế nào? Ta thấy nữ hài tử kia rất tốt, trông thanh tú, thiên phú cũng không tệ. Là Hạ Khải dùng mỹ nhân kế hay ngươi tự lừa gạt đến tay vậy?
Lý lão vừa mới nghiêm túc hiếm thấy, trong nháy mắt đột nhiên lại biến thành một lão đầu thích hóng chuyện, trên gương mặt còn lộ ra vài phần thô bỉ.
- Lý lão, chúng ta chỉ là bạn đồng học thôi, không có quan hệ gì khác.
Lâm Phong có phần bất đắc dĩ, Lý lão ít nhiều quá tự quen, hơn nữa tư duy cũng quá linh hoạt, một giây trước còn đắm chìm trong cảm giác thương cảm nghiêm túc, một giây sau đã đột nhiên vui đùa.
- Tiểu Lâm Tử, ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt đo. Người đã già, không có gì phải bận tâm đều như vậy.
Lão già cười ha ha:
- Được rồi, ngươi đừng ngồi đây với lão già ta nữa, về với bạn gái nhỏ của ngươi đi. Ngươi để nữ hài tử ngồi bên kia một mình không tốt đâu. Chúng ta còn cả chặng đường dài phải đi đấy.
Lý lão nói xong thì trực tiếp đuổi người, Lâm Phong cũng chỉ đành bất đắc dĩ về thùng xe phía sau.
Ở phía sau, mấy người khác dường như quen biết nhau, Sơ Tuyết đang ngồi một mình, cầm quyển sách xem say mê. Lâm Phong nhìn kỹ, phát hiện đó là một quyển bút kỳ về tâm đắc bồi dưỡng linh thú.
- Sao ngươi ngồi đây một mình đọc sách vậy? Ngươi không quen với mấy người bên kia à?
Lâm Phong đi tới và ngồi xuống bên cạnh Hạ Sơ Tuyết.
- Quen thì có quen nhưng không quá thân, ta thấy vẫn không nên qua thì hơn.
Lâm Phong ngước mắt nhìn mấy đại tiểu thư đại thiếu gia đi ra ngoài nơi hoang dã còn đặc biệt chọn quần áo đẹp, hắn cười lạnh, sau đó cũng về vị trí của mình.
Sau đó vài ngày, mặc dù mọi người đều ở trên cùng một xe nhưng không giao lưu với nhau nhiều.
Lâm Phong vẫn kiên trì tìm Lý lão nói chuyện phiếm, hai người ban đầu còn nói đông nói tây, sau gần như không giấu gì nhau. Lý lão kể một vài chuyện mình từng trải qua và tâm đắc bồi dưỡng linh thú, Lâm Phong có thể vừa nghe kể chuyện vừa đưa ra đánh giá của mình.
Điều này cũng khiến mấy người của những gia tộc khác nhìn về phía Lâm Phong với ánh mắt càng kỳ quái hơn. Trong chuyến hành trình nhàm chán lại dài dằng dặc này, quái thai Lâm Phong này đã thành đối tượng thảo luận để giải buồn của bọn họ.
Ai bảo Lâm Phong không có bối cảnh, cho dù là thiên tài Ngự Thú Sư cũng không thể dễ dàng dung nhập vào trong vòng những người thừa kế gia tộc này.
- Mau nhìn kia, Lâm Phong kai lại qua tìm lão già tán gẫu.
- Chắc không phải hắn chưa từng gặp qua người hầu trong gia tộc lớn chứ? Hắn nói chuyện với một lão già đánh xe cũng có thể nói chuyện lâu như vậy, còn ngày nào cũng qua, thật chẳng biết có gì hay mà nói lắm thế.
- Ai biết được? Ngươi nói xem lão già này là người hầu nhà ai vậy? Sao ta thấy những người đánh xe khác đều là Ngự Thú Sư Hoàng Kim. Ai thu xếp người đánh xe của chúng ta mà không có mắt nhìn thế?
- Nói không chừng là vì Lâm Phong, người ta mới cố ý thu xếp một lão gì tầm thường cho chúng ta, kết quả liên lụy mấy người chúng ta.
- Đúng vậy, nếu là Ngự Thú Sư Hoàng Kim, chúng ta còn có thể thỉnh giáo người ta xem bồi dưỡng linh thú thế nào.
Thật ra một vài suy đoán của bọn họ trời xui đất khiến lại đúng, bởi vì Lâm Phong nên Lý lão mới được thu xếp qua đây lái xe. Chỉ tiếc là bốn người bọn họ có mắt không biết Thái Sơn, không nắm được cơ hội thật sự.
Mà sau khi được Lâm Phong gợi ý, Hạ Sơ Tuyết cũng thường xuyên qua thỉnh giáo Lý lão vài vấn đề. Mặc dù có lúc nàng sẽ bị Lý lão trêu cho đỏ mặt tới mang tai. Nhưng khi nàng nghe Lý lão trêu ghẹo mình và Lâm Phong, trong lòng không khỏi ngượng ngùng.
- Hừ, đại tiểu thư Hạ gia kia cũng qua tìm lão già nói chuyện nữa kìa. Quả nhiên là gia tộc nhỏ ở thành phố Lan Giang, người thừa kế cũng không mấy trải đời.
- Mặc kệ hai người bọn họ, ngày hôm nay đến tới vòng ngoài cùng, đoàn xe sẽ dừng lại một ngày, sau đó chúng ta bắt đầu đi độ tới đấy.
Dù sao nơi đây cũng là cấm địa, cho dù là khu vực vòng ngoài nhưng những xe ngựa này chạy vào sẽ rất dễ thu hút số lượng lớn linh thú. Để tránh kinh động những con linh thú nguy hiểm kia, bọn họ nhất định phải đi bộ vào trong.
Nghe được lời như vậy, mấy người Lâm Phong rất nhanh đã xuống xe. Xung quanh đã dựng xong lều trại và các kiến trúc cần thiết khác. Một nhóm người sẽ phải ở lại đây chịu trách nhiệm bảo vệ doanh địa, những người khác sẽ tiến vào sâu hơn.