Khi hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nghe được Thư Ngư nói vậy, bọn họ thật ra còn rất cao hứng. Rồi sao nó có thể nói ra chuyện này là tốt rồi.
Nếu Thư Ngư không nói, hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết không biết những điều đó, nếu đến lúc đó quả thật có nguy hiểm gì thì phiền phức lắm.
Nhưng cũng may bây giờ bọn họ đã biết chỗ đó có thể tồn tại nguy hiểm, bọn họ chỉ cần áp dụng tốt các biện pháp đề phòng là được rồi.
Về phần sau khi bọn họ đi tới đó có thể thật sự gặp phải chuyện nguy hiểm gì hay không thì khó có thể nói được, nhưng nói chung chắc sẽ không phải là vấn đề gì lớn.
Dù sao thực lực của hai người bọn họ còn rất mạnh, lại thêm bây giờ có Thư Ngư, thực lực của ba người Lâm Phong lại càng lạnh hơn. Trên cơ bản, sẽ không có người nào có thể uy hiếp được tới bọn họ. Hơn nữa, nếu tới lúc đó thật sự xuất hiện kẻ địch nào khó đối phó, hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết tin tưởng có thể bảo đảm an toàn cho Thư Ngư.
- Dù sao bây giờ hai người chúng ta cũng muốn mạo hiểm để tìm kiếm cơ duyên, cho nên ngươi không cần phải quá lo lắng như vậy. Trên đường đi, chúng ta có thể thưởng thức phong cảnh và tập quán ở địa phương.
- Trước đây, chúng ta chưa từng tới nơi này, hơn nữa ta đoán ngươi cũng chưa từng tiếp xúc tới những điều này.
Thật ra, hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết không quá lo lắng, bởi vì bọn họ khá tự tin vào thực lực của mình. Nhưng Thư Ngư ngại khác. Nó thật ra không có khái niệm rõ ràng về thực lực của hai người bọn họ, cho nên nó không biết chuyến đi của bọn họ lần này có nguy hiểm hay không. Trên đường đi, nó vẫn luôn vô cùng lo lắng. Nhưng cũng may có Lâm Phong an ủi nó.
Thật ra trước khi lên đường, Thư Ngư vẫn khá lo lắng, bởi vì nó không có khái niệm hoàn chỉnh về thực lực của hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết.
Nó chỉ biết thực lực của hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết rất mạnh, nhưng không biết rốt cuộc là mạnh tới mức nào, cho nên nó rất lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì.
Tuy nhiên hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết hoàn toàn không lo lắng. Bởi vì bọn họ biết trên đoạn đường này có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng bọn họ tin tưởng cho dù thật sự có nguy hiểm gì, với thực lực của hai người bọn họ vẫn có thể giải quyết dễ dàng. Cho dù tới lúc đó bọn họ thật sự gặp phải kẻ địch khó giải quyết, bọn họ tối thiểu vẫn có thể bảo đảm được an toàn cho mình.
Cho nên hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết hoàn toàn không lo lắng. Chỉ có điều hai người nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng của Thư Ngư, bọn họ cũng có thể hiểu được. Chẳng qua bọn họ vẫn phải khiến nó yên tâm, bằng không nó cứ như vậy sẽ rất dễ xảy ra những phiền toái không cần thiết.
Cho nên hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đều nghĩ xem bọn họ rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến cho Thư Ngư yên tâm. Lâm Phong ngẫm nghĩ, cuối cùng cảm thấy, nếu bọn họ muốn làm cho Thư Ngư yên tâm về thực lực của hai người bọn họ, vậy bọn họ thể hiện ra thực lực cá nhân của mình cho nó xem là được rồi. Dù sao chuyện này có thể thực hiện rất dễ dàng.
- Ta cảm thấy có lẽ ngươi có hiểu nhầm về thực lực của hai người chúng ta. Có lẽ ngươi cảm thấy thực lực của chúng ta không quá mạnh. Tuy nhiên trên thực tế, hai người chúng ta còn mạnh hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Nếu như ngươi quả thật có hứng thú thì không ngại thử qua xem hai người chúng ta có được hay không, như vậy người cũng có thể hoàn toàn yên tâm.
Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đều biết, sở dĩ Thư Ngư lo lắng như vậy hoàn toàn là vì nó không biết gì về thực lực của hai người bọn họ. Cho nên chỉ cần làm cho Thư Ngư biết được thực lực thật sự của bọn họ, bọn họ tin tưởng nó sẽ không có ý nghĩ như vậy nữa. Tuy nhiên nếu muốn làm được việc này, vậy nhất định phải để cho Thư Ngư tự mình thử qua mới được.
Mặc dù lúc trước hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đã đánh nát cái kén màu đen của Thư Ngư, nhưng Thư Ngư chắc hẳn không biết về điều đó, dù sao lúc đó Thư Ngư còn chưa có ý thức.
Cho nên nếu Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết muốn để cho Thư Ngư biết được thực lực của bọn họ mạnh tới mức nào, bọn họ chỉ có thể để cho bản thân nó đi thử.
Cuối cùng, Lâm Phong nhìn về phía Hàn Lãnh Tuyết.
Hàn Lãnh Tuyết lại nhìn về phía Thư Ngư với một ánh mắt đầy ẩn ý. Lúc này, Thư Ngư mơ hồ cảm giác được có điều gì đó không thích hợp, tuy nhiên nó không suy nghĩ nhiều.
Tiếp theo chính là thời gian biểu diễn của hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết. Dù sao nếu bọn họ muốn để cho Thư Ngư biết được thực lực của hai người bọn họ, vậy bọn họ khẳng định phải để cho Thư Ngư tự mình thử qua.