- Tình hình đại khái là như vậy. Con linh thú kia không dễ trêu vào đâu. Hình thể của nó quá lớn. Hơn nữa, ta căn bản không thể nhìn ra được thực lực của nó thế nào. Điều này chứng tỏ thực lực của nó có lẽ còn cao hơn ta. Chúng ta phải nghĩ cách làm sao lấy được những dược liệu kia mà không làm kinh động tới nó, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất.
Sau khi Hàn Lãnh Tuyết ra ngoài, hắn nói cho Lâm Phong và Thư Ngư biết tình hình bên trong.
Lâm Phong và Thư Ngư nghe được thì im lặng hồi lâu.
Bởi vì nếu tình hình đúng như lời Hàn Lãnh Tuyết đã nói, vậy bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn. Muốn lấy những dược liệu kia thì đơn giản, nhưng làm sao lấy dược liệu mà không kinh động tới con linh thú khổng lồ đó mới khó.
Chủ yếu là một khi bọn họ kinh động tới con linh thú khổng lồ kia, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Dựa theo tình hình xung quanh sơn cốc này có thể phán đoán, bên trong sơn chốc chắc hẳn có một con linh thú rất mạnh.
Sau khi Hàn Lãnh Tuyết đi vào bên trong sơn cốc, hắn cũng nhìn thấy được con linh thú khổng lồ kia.
Khi nhìn thấy tình cảnh này, Hàn Lãnh Tuyết đã cảm thấy vô cùng may mắn vì khi mình tiến vào đây đã không gây ra động tĩnh gì lớn.
Nếu hắn chẳng may kinh động tới con linh thú khổng lồ này, vậy hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng cho dù là vậy, đây không phải là tin tức tốt đối với Hàn Lãnh Tuyết. Bởi vì sơn cốc này không lớn, những dược liệu bọn họ cần cách Hàn Lãnh Tuyết không xa nhưng cũng rất gần với con linh thú khổng lồ đó.
Nếu Hàn Lãnh Tuyết đi quá đó hái những dược liệu kia, hắn rất có thể sẽ gây kinh động tới nó. Tới lúc đó, Hàn Lãnh Tuyết có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên Hàn Lãnh Tuyết không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn lùi ra ngoài, sau đó kể lại cho Thư Ngư và Lâm Phong biết tình hình bên trong, định thương lượng xem rốt cuộc bọn họ phải làm thế nào mới có thể lấy được những dược liệu kia mà không kinh động tới con linh thú khổng lồ.
Nhưng rõ ràng đây không phải là một chuyện dễ dàng.
- Cho dù chuyện này có hơi khó làm, nhưng vấn đề là bây giờ chúng ta không có cách nào thử được. Dù sao chúng ta không thể có sai lầm. Nếu chẳng may thất bại, kinh động tới linh thú khổng lồ kia, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Hàn Lãnh Tuyết là người hiểu rõ tình huống bên trong nhất. Hắn cũng đã cố nghĩ cách nhưng không được. Đáng tiếc hai người Lâm Phong và Thư Ngư nghĩ ra vài cách đều bị hắn loại bỏ.
Bởi vì Hàn Lãnh Tuyết cảm thấy những cách bọn họ nghĩ ra đều không thể bảo đảm 100% không kinh động tới con linh thú khổng lồ kia. Dưới tình huống này, bọn họ không thể cách nào thử được. Nếu chẳng may thất bại thì phiền lắm.
Nhưng vấn đề là ở dưới tình huống như vậy, ai dám nói có thể bảo đảm 100% hoàn toàn không kinh động tới con linh thú khổng lồ kia? Sợ rằng chẳng ai có thể bảo đảm được.
Lúc này, Lâm Phong đang cố nghĩ cách. Bởi vì Lâm Phong cảm thấy chuyện này không phải không có cách giải quyết, chẳng qua bọn họ tạm thời chưa nghĩ ra mà thôi.
Nhưng đúng vào lúc này, sương mù màu xám ở xung quanh sơn cốc bắt đầu điên cuồng phun ra ngoài.
Hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều vô cùng căng thẳng. Tuy bọn họ không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ đều ý thức được, có lẽ bây giờ bọn họ đã kinh động tên linh thú khổng lồ kia. Có lẽ nó đang đi từ bên trong ra.
- Mọi người đừng hoảng hốt, tạm thời bình tĩnh đã. Chúng ta chắc hẳn không làm gì kinh động tới con linh thú khổng lồ kia. Dù sao chúng ta chưa từng gây ra tiếng động lớn nào. Cho nên những sưng mù màu xám có hiện tượng như vậy có lẽ chỉ là bình thường thôi.
Ba người Lâm Phong, Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư nhìn thấy sương mù cuồn cuộn phụ ra, bọn họ lập tức hoảng sợ.
Nhưng cũng may Lâm Phong đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy đây chưa chắc đã là tình huống xấu.
Cho nên hắn vội vàng nhắc nhở hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư phải bình tĩnh. Càng vào lúc này, bọn họ tuyệt đối không thể hoảng sợ.
Sau khi Hàn Lãnh Tuyết quan sát hết tình hình bên trong sơn cốc một lượt, hắn không dám tùy tiện ra tay. Bởi vì hắn không có cách nào lấy được những dược liệu kia mà không kinh động tới con linh thú khổng lồ này.
Cho nên hắn dứt khoát lùi ra ngoài, kể lại tình hình bên trong cho Lâm Phong và Thư Ngư nghe.
Sau khi Lâm Phong nghe xong thì nhíu mày.
Dù sao đây là tình huống Lâm Phong không muốn nhìn thấy nhất. Mặc dù Lâm Phong đã sớm đoán được tình hình bên trong sẽ như vậy, nhưng sau khi nghe được đáp án chính xác từ chỗ của Hàn Lãnh Tuyết, Lâm Phong vẫn thấy chán nản.
Tuy nhiên bây giờ bọn họ phải nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này mới được.