Chẳng qua con linh thú khổng lồ kia đang ở quá gần chỗ những dược liệu đó, không ai có thể bảo đảm mình sẽ lấy được những dược liệu đó mà không kinh động tới nó.
Hơn nữa, bây giờ bọn họ không thể nào thử được. Nếu chẳng may tới lúc đó thất bại, kinh động tới con linh thú khổng lồ đó, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Mà vào lúc này, sương mù màu xám ở xung quanh sơn cốc bắt đầu cuộn lên và khuếch tán ra ngoài.
Sau khi đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nhìn thấy được cảnh tượng này, bọn họ đều vô cùng căng thẳng.
Nhưng Lâm Phong nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn cảm thấy bọn họ chưa chắc đã bị phát hiện.
- Chúng ta tạm thời rút lui tới khoảng cách an toàn lại tính sau. Bây giờ chúng ta không nên ở gần khu vực này. Dù sao chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, cũng không biết con linh thú khổng lồ kìa rốt cuộc có tỉnh lại không. Nếu nó thật sự tỉnh lại, chúng ta không thể để nó phát hiện ra chúng ta.
Sau khi Lâm Phong trấn an, Hàn Lãnh Tuyết đã không còn hoảng loạn nữa. Thư Ngư cũng đi tới bên cạnh Lâm Phong.
Tuy nhiên Lâm Phong biết bọn họ không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Nếu bọn họ ở lại đây, bọn họ sẽ nhanh chóng bị sương mù màu xám bao phủ.
Lâm Phong không muốn mạo hiểm như vậy, cho nên hắn dẫn đường, ba người dẫn dần rút lui tới khoảng cách an toàn.
Bây giờ, sơn cốc cách bọn họ một đoạn, nhưng sương mù màu xám vẫn đang không ngừng lan tràn ra ngoài.
Nhưng cũng may sau khi làn tràn ra một phạm vi nhất định thì chúng dừng lại, đồng thời chúng cũng không sôi trào nữa.
Khi nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Phong mới yên tâm. Nếu con linh thú khổng lồ kia tỉnh lại, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng dù nói vậy, lúc này bọn họ vẫn không dám thả lỏng. Bởi vì bọn họ vẫn không nghĩ ra được cách nào lấy được dược liệu mà không làm kinh động tới con linh thú khổng lồ kia.
Nếu Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết chưa nghĩ ra được cách nào tốt, bọn họ đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
- Thao ta thấy ở trong khoảng cách gần như vậy, chúng ta không có khả năng lấy được dược liệu mà không làm kinh động nói nó. Nhưng ta có một cách có thể thử, chẳng qua cách này vô cùng nguy hiểm.
Lâm Phong nhìn sương mù màu xám đã dần dần yên tĩnh, trong đầu hắn chợt nghĩ ra một cách khác. Có lẽ đây là một cách có thể lấy được những dược liệu kia. Chỉ có điều cách này đúng là hơi nguy hiểm.
Nhưng sau khi hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư nghe được Lâm Phong nói vậy, bọn họ đều cảm thấy hứng thú.
Sau khi ba người Lâm Phong, Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư biết được bên trong sơn cốc có một con linh thú rất khó đối phó, bọn họ quả thật không có sự lựa chọn nào khác.
Bởi vì nếu bọn họ không lấy được những dược liệu ở trong sơn cốc, Thư Ngư chắc chắn sẽ không có cách nào tiến hóa tiếp. Nhưng bây giờ bọn họ muốn lấy được những dược liệu kia lại rất khó. Đầu tiên, bọn họ phải giải quyết vấn đề là làm sao lấy được dược liệu mà không làm kinh động tới con linh thú kia.
Nhưng ba người Lâm Phong, Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư đã nghĩ ra rất nhiều cách, cuối cùng đều loại bỏ. Dù sao mỗi cách đều có vẻ không tệ, nhưng trong lúc thực hiện có lẽ sẽ xảy ra vấn đề. Nói cách khác, bọn họ không thể nào bảo đảm mình sẽ không kinh động tới con linh thú khổng lồ kia.
Mấu chốt nhất là bọn họ căn bản còn không biết sương mù màu xám kia rốt cuộc là gì. Mặc dù nói Hàn Lãnh Tuyết ở trong đó không có vấn đề gì, nhưng dù sao hắn ở lại trong đó không lâu, có lẽ vì thời gian quá ngắn mới không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nếu thời gian dài, ai biết sẽ là tình trạng thế nào.
Nhưng cũng may, lúc này Lâm Phong lại nghĩ ra được một cách giải quyết. Chỉ có điều cách này khá nguy hiểm, nhưng nếu có thể thực hiện được cũng không tệ.
- Lâm Phong à, ngươi đừng úp úp mở mở nữa, ngươi nói mau lên đi. Nếu quả thật cần phải mạo hiểm, ta thấy cũng không sao. Dù sao với thực lực của chúng ta bây giờ, mạo hiểm một chút vẫn có thể tiếp nhận được.
Khi Hàn Lãnh Tuyết nghe Lâm Phong nói cách của hắn có chút nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Hàn Lãnh Tuyết là nguy hiểm cũng không sao, dù sao hắn tự tin về thực lực của mình, có nguy cơ cũng không đáng kể tới.
Tuy nhiên bọn họ không thể hoàn toàn mặc kệ, vẫn phải nghĩ cách giảm mức độ nguy hiểm này xuống.
Lâm Phong vẫn đang nhíu mày suy nghĩ xem cách của mình rốt cuộc có thể thực hiện được không. Dù sao căn cứ theo lời Hàn Lãnh Tuyết miêu tả, con linh thú bên trong kia rất khổng lồ, nói như vậy sát khí của nó rất mạnh.
Dưới tình huống này, nếu đám người Lâm Phong không cẩn thận, có thể sẽ gặp phiền toái.
Nhưng cho dù Lâm Phong cẩn thận, chỉ sợ có một số việc khó tránh được, cho nên hắn và Hàn Lãnh Tuyết sớm muộn gì cũng phải đi vào trong sơn cốc này.