Nhưng trước khi tiến vào, bọn họ phải lên kế hoạch cẩn thận, bằng không chờ vào bên trong mới nghĩ cách thì không kịp nữa.
- Thôi, ta không úp úp mở mở nữa, cách của ta thật ra rất đơn giản, chính là để một người đi vào dụ con linh thú khổng lồ đó ra ngoài. Chỉ cần có thể dụ nó ra khỏi sơn cốc này, ta nghĩ sẽ không còn kẻ nào giúp nó bảo vệ đồ bên trong nữa.
Thật ra cách Lâm Phong nghĩ ra được cũng rất tuyệt, bây giờ thứ duy nhất ngăn cản bọn họ chính là con linh thú lớn đang ngủ say bên trong. Nếu quả thật có thể dụ con vật này rời đi, đám người Lâm Phong tất nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều. Nhưng vấn đề là bọn họ làm sao có thể dụ nó đi ra được?
Dù sao xem tình hình trước mắt, con linh thú khổng lồ đang nằm rất thoải mái ở bên trong. Nói vậy, đám người Lâm Phong muốn dụ nó ra ngoài cũng khó.
Đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết biết tình hình bên trong bây giờ đại khái ra sao.
Chỉ từ việc sương mù màu xám trong sơn cốc không ngừng cuồn cuộn phun ra, có thể thấy được con linh thú khổng lồ kia rất có thể đang đi ra. Nhưng may mắn nó không ra ngoài. Đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết chẳng qua chỉ sợ bóng sợ gió một trận mà thôi.
Nhưng Lâm Phong đồng thời cũng ý thức được, bọn họ phải mau chóng nghĩ cách cướp được những dược liệu kia.
Bọn họ không thể ở lại đây quá lâu, bởi vì bọn họ thật sự không biết bên trong còn có thể xảy ra chuyện gì. Bọn họ ở lại đây nhất định là đêm dài lắm mộng.
Bây giờ bọn họ không nghĩ ra được cách nào có thể bảo đảm 100% lấy được dược liệu mà không kinh động tới con linh thú khổng lồ kia.
Cho nên Lâm Phong chỉ có thể nghĩ tới một cách lại không phải là cách hay. Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư quả thật không có cách nào khác, chỉ có thể hỏi thử xem Lâm Phong rốt cuộc có cách gì.
Chỉ có điều Lâm Phong lại ngại nói ra cách này. Bởi vì bản thân Lâm Phong cảm thấy đây không phải là cách tốt, nếu làm như vậy sẽ rất nguy hiểm. Nhưng lúc này, cho dù nó có nguy hiểm, bọn họ cũng phải làm, nếu không bọn họ sẽ thật sự không còn cách nào lấy được dược liệu nữa.
Dù sao bọn họ không thể bỏ qua số dược liệu này, nếu không có số dược liệu này, Thư Ngư sẽ không có cách nào tiến hóa tiếp.
- Mặc dù cách này quả thật nguy hiểm, nhưng trước mắt, đây là cách duy nhất có thể thực hiện được. Trong kế điệu hổ ly sơn này, chỉ sợ người chịu trách nhiệm dụ nó ra ngoài sẽ có nguy hiểm nhất.
Mặc dù kế điệu hổ ly sơn của Lâm Phong đúng là có khả năng thành công, nhưng vấn đề lại ở chỗ người dụ nó rời đi sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Bởi vì chỉ nhìn kích thước của con linh thú khổng lồ này cũng biết nó chắc chắn rất nguy hiểm, có thực lực rất mạnh. Nếu đến lúc đó chẳng may xảy ra chuyện gì, người đó có lẽ sẽ phải chết ở đây. Cho nên vấn đề bây giờ là rốt cuộc ai trong ba người Lâm Phong, Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư sẽ dụ con linh thú khổng lồ này đi?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Phong thật ra hy vọng hắn có thể làm con mồi, dụ con linh thú lớn này rời đi. Dù sao Lâm Phong cũng hiểu rõ mình nghĩ ra cách này, vậy mình cũng nên là người xông vào nguy hiểm kia.
Bằng không, nếu để cho hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư đi ra, trong lòng Lâm Phong ít nhiều sẽ cảm thấy áy náy.
Nhưng lần này, Thư Ngư lại chủ động đứng ra. Dù sao hai người Hàn Lãnh Tuyết và Lâm Phong đang giúp mình. Nếu mình để cho hai người bọn họ xông vào nguy hiểm thì thật không thể nói nổi.
- Ngươi xác định ngươi có thể làm được chứ? Mặc dù chuyện đó có hơi nguy hiểm với hai chúng ta, nhưng tốc độ và thực lực của chúng ta vẫn nhanh hơn. Đến lúc đó, chúng ta có thể bảo đảm an toàn cho mình hơn. Nhưng nếu ngươi đi, ta chỉ sợ sẽ có nguy cơ quá lớn.
Tuy Thư Ngư có thể chủ động đứng ra nhận vị trí làm con mồi, Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết rất cao hứng. Nhưng Lâm Phong không thể không lo lắng tới xác suất thành công khi để Thư Ngư làm vậy.
Với tình hình trước mắt, chỉ sợ xác suất thành công sẽ không cao. Mấu chốt nhất là chuyện này quá nguy hiểm. Dù sao thực lực và tốc độ của Thư Ngư quả thật kém hơn bọn họ.
Kế điệu hổ ly sơn này quả thật rất nguy hiểm đối với Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết. Nhưng bây giờ bọn họ không có cách nào khác, chỉ sợ đây là cách duy nhất. Chỉ có điều bọn họ vẫn phải cân nhắc kỹ hơn xem cuối cùng ai sẽ tới làm con mồi để dụ con linh thú khổng lồ này đi ra.
Sau khi Thư Ngư nghe được Hàn Lãnh Tuyết và Lâm Phong thảo luận về vấn đề này, nó đã chủ động đứng ra, muốn tự mình làm con mồi dụ con linh thú đó đi ra.
Bởi vì hắn cảm thấy Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đang thu thập dược liệu để giúp hắn tiến hóa, vậy hắn cũng nên gánh chịu một phần trách nhiệm.