Nhưng vấn đề ở chỗ Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đều biết rõ, nếu quả thật để Thư Ngư làm con mồi, hai người bọn họ quả thật có thể an toàn hơn, nhưng Thư Ngư sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vì thực lực và tốc độ của Thư Ngư quả thật kém hơn bọn họ.
Nếu một trong hai người bọn họ đi ra còn có thể nguy hiểm, càng khỏi phải nói tới Thư Ngư. Để Thư Ngư đi ra, nguy cơ sẽ càng lớn hơn. Cho nên tốt nhất không thể để Thư Ngư làm con mồi.
Tuy nhiên, lần này Thư Ngư vô cùng kiên quyết. Nó cảm thấy mình nên làm chuyện nguy hiểm nhất.
- Được rồi, chuyện này không cần bàn cãi nữa. Bất kể là ai trong hai chúng ta đi đều có nguy hiểm. Nếu để ngươi làm con mồi thì nguy hiểm càng cao hơn. Lần này, vẫn để ta đi cho.
Tuy Thư Ngư rất kiên trì muốn mình làm con mồi, nhưng thái độ của Lâm Phong càng thêm kiên quyết, tuyệt đối không để cho Thư Ngư đi.
Nếu để Thư Ngư đi, vậy cho dù bọn họ thu thập được dược liệu, nhưng Thư Ngư lại rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu vậy, những dược liệu bọn họ thu thập được sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa. Cho nên cuối cùng, Lâm Phong vẫn quyết định để mình làm con mồi.
Hắn sẽ dẫn dắt con linh thú khổng lồ kia rồi đi, bởi vì tốc độ của hắn nhanh hơn Hàn Lãnh Tuyết, cũng nhanh hơn Thư Ngư.
Như vậy, xác suất Lâm Phong gặp nguy hiểm sẽ nhỏ hơn. Còn hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư chịu trách nhiệm thu thập những dược liệu kia.
Dù sao Thư Ngư quen thuộc với những dược liệu kia nhất. Có Thư Ngư ở đó, bọn họ có thể bảo đảm 100% lấy được những dược liệu đó, không đến mức đi lấy một vài dược liệu không có tác dụng gì.
Sau khi Hàn Lãnh Tuyết ngẫm nghĩ cũng thấy lời Lâm Phong nói có lý. Nhưng hắn cảm thấy để Lâm Phong đi mạo hiểm như vậy không thích hợp. Bởi vì lúc trước, Lâm Phong vẫn luôn làm chuyện mạo hiểm nhất rồi.
- Lần này, ta sợ rằng phải ngăn cản ngươi. Lúc trước ngươi xung phong đi, ta không nói gì, nhưng chuyện lần này nguy hiểm như vậy, ta đi vẫn tốt hơn. Cũng không thể cứ thấy tình hình nguy hiểm, lại để cho ngươi xông lên được.
Hàn Lãnh Tuyết cũng muốn tự mình tới. Tuy nhiên Lâm Phong cuối cùng vẫn kiên trì bảo mình đi. Dù sao lúc trước Hàn Lãnh Tuyết đã đi vào sơn cốc rồi. Đó là chuyện vô cùng nguy hiểm. Bây giờ, chuyện làm mồi nhủ đương nhiên phải để mình làm.
Hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư không thể làm gì được Lâm Phong, cuối cùng chỉ có thể để Lâm Phong làm mồi nhử, dẫn dắt tên linh thú khổng lồ kia rời đi, còn hai người bọn họ sẽ đi hái dược liệu.
Ba người Lâm Phong, Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư tranh chấp không ngừng về vấn đề cuối cùng ai sẽ tới làm mồi nhử. Bọn họ đều cảm thấy mình tới làm là tốt nhất.
Lâm Phong cảm thấy mình nghĩ ra cách này, bởi vậy mình nên đảm nhiệm chuyện nguy hiểm nhất. Nhưng Thư Ngư lại cảm thấy mình nên làm chuyện này, dù sao hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết vì giúp mình tiến hóa mới phải mạo hiểm như vậy, cho nên hắn phải làm chuyện mạo hiểm thay cho Hàn Lãnh Tuyết và Lâm Phong.
Nhưng vấn đề là Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đều cảm thấy chuyện để cho Thư Ngư đi sẽ có nguy cơ quá cao. Dù sao thực lực và tốc độ của nó kém hơn Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nhiều. Nếu một trong hai người đi còn có thể xảy ra nguy hiểm, nếu đổi lại thành Thư Ngư, xác suất nguy hiểm sẽ càng cao hơn, thậm chí có khả năng sẽ mất mạng.
Vậy cho dù hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết có lấy được những dược liệu kia cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cho nên hai người bọn họ kiên quyết không để cho Thư Ngư đi làm mồi nhử. Hàn Lãnh Tuyết muốn tự mình làm mồi nhử, nhưng Lâm Phong cuối cùng vẫn không đồng ý. Hàn Lãnh Tuyết còn định tranh cãi với Lâm Phong, nhưng cuối cùng không thể làm gì được Lâm Phong, chỉ có thể đáp ứng để Lâm Phong đi làm mồi nhử.
- Các ngươi tạm thời nấp ở phía xa, tuyệt đối đừng để cho con linh thú này phát hiện ra. Đợi lát nữa, ta sẽ dụ nó ra ngoài. Tuy nhiên, tới lúc đó chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh lớn, các ngươi nhất định phải chú ý, tuyệt đối đừng để bản thân bị thương đấy.
Sau khi Lâm Phong đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn dặn dò Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư, sau đó tiến vào trong sơn cốc. Lần này, Lâm Phong hoàn toàn không che giấu tung lúc.
Lần trước, khi Hàn Lãnh Tuyết đi vào đã rất cẩn thận, cơ bản không gây ra tiếng động gì.
Nhưng lần này, Lâm Phong muốn dụ con linh thú khổng lồ này ra ngoài, cho nên hắn gây ra tiếng động rất lớn, thái độ có vẻ vô cùng phách lối.
Khi Lâm Phong vừa tiến vào trong sương mù màu xám, từ bên trong đã vọng ra một tiếng gầm thét giận dữ. Xem ra con linh thú khổng lồ kia bị Lâm Phong làm cho kinh động rồi.
Sau khi Lâm Phong nghe được tiếng động này, hắn lập tức lùi lại.
Quả nhiên, sau khi Lâm Phong vừa lùi lại, một con linh thú khổng lồ lao từ bên trong sơn cốc ra.