Toàn Dân Ngự Thú: Ta Có Thể Chứng Kiến Tin Tức Ẩn Giấu ( Dịch )

Chương 1323 - Chương 2330 - Đuổi Theo Không Dừng

Chương 2330 - Đuổi theo không dừng
Chương 2330 - Đuổi theo không dừng

Lâm Phong kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ khổng lồ của nó. Bởi vì chỉ nghe Hàn Lãnh Tuyết miêu tả, Lâm Phong thật sự không thể nào tưởng tượng được con linh thú này rốt cuộc lớn tới mức nào. Nhưng bây giờ Lâm Phong đã thật sự nhìn thấy.

- Trời ạ, nó quá lớn đi. Hơn nữa tốc độ và lực lượng của nó còn mạnh hơn những con linh thú mình từng gặp nhiều. Xem ra, mình làm mồi nhử thế này rất nguy hiểm rồi. Nếu mình làm không tốt, nó có thể đớp một phát cắn chết mình luôn đấy.

Lúc này, Lâm Phong không khỏi than thở. Chuyện mình làm mồi nhử này đúng là quá nguy hiểm. Tuy nó có hình dáng to lớn nhưng tốc độ không hề chậm, hơn nữa còn đuổi theo sát phía sau Lâm Phong một cách rất linh hoạt.

Lâm Phong chỉ có thể điên cuồng chạy trốn. Hắn phải dụ cho con linh thú này đi thật xa, như vậy mới có thể tạo cơ hội cho hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư.

Sau khi thương lượng xong cách dẫn dụ con linh thú khổng lồ này đi, Lâm Phong chủ động tới gần sơn cốc. Nhưng lần này hắn không cần thận như lần trước nữa.

Mục đích của Lâm Phong là muốn dụ con linh thú khổng lồ này ra ngoài, cho nên hắn cần phải gây ra động tĩnh lớn.

Lâm Phong thực hiện mọi chuyện theo kế hoạch rất thuận lợi. Sau khi hắn gây ra động tĩnh lớn, không bao lâu đã thấy con linh thú khổng lồ thò đầu ra khỏi sương mù màu xám.

Sau khi nói nhìn thấy Lâm Phong, nó lập tức nhìn chằm chằm vào Lâm Phong sau đó lao vọt tới. Lâm Phong nhìn thấy tình hình này thì quay đầu bỏ chạy.

Dù sao Lâm Phong hiểu rất rõ, chỉ từ áp lực vừa rồi, sợ rằng thực lực của con linh thú này sẽ không kém, chắc hẳn còn mạnh hơn Lâm Phong, Lâm Phong dĩ nhiên phải cẩn thận hơn.

Cuối cùng, Lâm Phong nâng cao tốc độ của mình gần tới cực hạn, muốn dụ con linh thú này đi.

Mà giờ phút này, hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư đang trốn ở nơi an toàn, che giấu khí tức của mình và đang nhìn về hướng này.

Khi hai người nhìn thấy Lâm Phong cuối cùng đã dụ được con linh thú khổng lồ đó kia rời đi, bọn họ rất lo lắng cho Lâm Phong. Dù sao thực lực của con linh thú này quá mạnh mẽ.

Nhưng bất kể nói thế nào, bây giờ Lâm Phong đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, dụ được con linh thú này đi. Tiếp theo lại trông cậy vào hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư .

- Thời gian có hạn, để đề phòng con linh thú này đi không xa sẽ vòng lại, chúng ta phải mau chóng vào tìm được dược liệu chúng ta cần. Nếu không nó quay về thì uổng phí mất cơ hội lần này.

Hàn Lãnh Tuyết biết thời gian của mình có hạn, vì vậy hắn vội vàng dẫn theo Thư Ngư lao vào trong sơn cốc.

Chờ sau khi nhìn thấy những dược liệu trong sơn cốc, hai người Thư Ngư và Hàn Lãnh Tuyết cuối cùng mới yên tâm. Tuy nhiên động tác bọn họ xuống tay không chậm, thu thập hết tất cả những dược liệu trong đó. Bất kể là dược liệu có dùng được hay không, bọn họ đều thu lại hết.

Sau khi hai người thu thập xong những dược liệu này, bọn họ lập tức rời khỏi sơn cốc và phát tín hiệu cho Lâm Phong.

Sau khi Lâm Phong nhìn thấy tín hiệu này, hắn cuối cùng đã yên tâm. Dù sao Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư đã ra tay xong, hắn phải mau chóng nghĩ cách, tìm ra cơ hội bỏ lại con linh thú khổng lồ này mới được.

Nhưng vấn đề là bây giờ Lâm Phong muốn bỏ rơi con linh thú khổng lồ này vẫn hơi khó. Bởi vì nó vẫn đuổi theo Lâm Phong không dừng, hơn nữa tốc độ của nó còn không chậm.

Ban đầu, Lâm Phong cho rằng nó có hình thể to lớn như vậy, chắc hẳn sẽ di chuyển không quá linh hoạt, nhưng hắn không ngờ tốc độ của nó lại nhanh như vậy.

- Đúng là xui xẻo. Thật không ngờ tốc độ của nó nhanh như vậy. Không được, ta phải mau chóng nghĩ cách bỏ rơi nó, nếu cứ để nó đuổi theo như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp nguy hiểm mất.

Tuy bây giờ con linh thú lớn đuổi theo Lâm Phong chưa thể khiến Lâm Phong bị thương, nhưng vấn đề là bây giờ Lâm Phong đang chạy trốn khắp nơi ở chỗ mình không quen. Nếu hắn bị con linh thú lớn này dồn vào đường cùng, hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên Lâm Phong phải mau chóng nghĩ cách bỏ rơi nó mới được.

Sau khi nhìn thấy Lâm Phong dẫn theo con linh thú khổng lồ rời đi, hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư đều lo lắng cho tình hình của Lâm Phong. Nhưng dù sao hai người phải hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sở dĩ Lâm Phong mạo hiểm lớn như vậy là để tranh thủ thời gian cho hai người bọn họ.

Sau đó, hai người lao vào trong sơn cốc. Khi nhìn thấy những dược liệu trước mắt, Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư cuối cùng mới yên tâm.

Bởi vì trong đó cơ bản đều là những dược liệu Thư Ngư có thể dùng tới. Thật chí số lượng dược liệu ở đây còn nhiều hơn trong ký ức của Thư Ngư.

Ngoài ra, ở đây còn có vài dược liệu bọn họ không cần dùng tới nhưng rất quý hiếm. Vì vậy hai người Thư Ngư và Hàn Lãnh Tuyết không dám trì hoãn nữa, lập tức thu thập những dược liệu này. Cho dù là những dược liệu không dùng tới cũng được bọn họ thu thập hết. Dù sao ai biết được sau này có cần dùng hay không. Nếu chẳng may sau này cần dùng, vậy thì lời rồi.

Bình Luận (0)
Comment