Cuối cùng, hai người bọn họ gói hết dược liệu này mang đi. Sau đó, bọn họ phát tín hiệu cho Lâm Phong thông báo cho hắn có thể rút lui.
Chỉ có điều bây giờ Lâm Phong không phải không muốn rút lui mà không thể rút lui được.
Bởi vì con linh thú khổng lồ kia vẫn đang điên cuồng đuổi theo phía sau Lâm Phong, hơn nữa tốc độ của nó còn cực nhanh. Cho dù Lâm Phong muốn bỏ nó lại cũng chẳng dễ dàng gì.
- Sao ta thấy không ổn? Bây giờ đã qua gần một khắc, đáng lẽ Lâm Phong phải qua tập hợp với chúng ta rồi mới đúng. Sao bây giờ hắn còn chưa tới? Chẳng lẽ hắn sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư phát ra tín hiệu, bọn họ lại tìm tới một nơi an toàn để chờ Lâm Phong qua tập hợp. Bởi vì lúc trước bọn họ đã thương lượng, chờ sau khi Lâm Phong nhận được tin tức sẽ tìm cách bỏ rơi con linh thú khổng lồ kia, sau đó qua tập hợp với bọn họ.
Nhưng hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư chờ mãi vẫn không thấy Lâm Phong đâu, cho nên bọn họ rất lo lắng. Nhất là Thư Ngư. Bởi vì hắn biết đại khái về thực lực của Lâm Phong nhưng cũng thấy được thực lực của con linh thú kia quả thật rất khủng khiếp. Dưới tình huống này, nếu Lâm Phong chẳng may xảy ra vấn đề gì thì phiền lắm.
Khi Hàn Lãnh Tuyết nghe được Thư Ngư nói vậy, hắn cũng lo lắng. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn cho rằng sẽ không có việc gì. Dù sao hắn vẫn tin tưởng vào thực lực của Lâm Phong.
- Hai người chúng ta chắc không cần lo lắng đâu. Thực lực của Lâm Phong còn mạnh hơn cả ta. Hơn nữa, tốc độ của hắn cũng rất nhanh. Chắc hẳn sẽ không có chuyện gì đâu. Có lẽ hắn chỉ khó bỏ rơi được con linh thú kia thôi. Chúng ta cứ yên tâm chờ ở đây là được rồi.
Mặc dù Hàn Lãnh Tuyết nói vậy nhưng trong lòng hắn vấn lo lắng. Chẳng qua bây giờ hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lâm Phong.
Dù sao trước đó bọn họ đã bàn phải ở đây chờ Lâm Phong qua tập hợp, cho nên bọn họ không thể rời đi.
Nhưng trong lòng Hàn Lãnh Tuyết đã quyết định, nếu bọn họ chờ thêm một thời gian vẫn không thấy Lâm Phong qua, vậy Lâm Phong chắc hẳn đã xảy ra chuyện rồi. Đến lúc đó, hai người bọn họ tất nhiên phải qua giúp Lâm Phong. Nhưng hắn không hy vọng chuyện đó sẽ xảy ra.
Sau khi nhìn thấy hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư phát ra tín hiệu này, Lâm Phong đã muốn bỏ rơi con linh thú này. Nhưng đáng tiếc, hắn trước sau không thể nào bỏ rơi được con vật này, nó vẫn luôn bám theo phía sau Lâm Phong, đồng thời tốc độ của nó không chậm hơn Lâm Phong là bao.
Cho tới tận bây giờ, Lâm Phong vẫn không thể kéo dài khoảng cách giữa hai bên. Dưới tình huống này, Lâm Phong căn bản không thể nào bỏ rơi được nó.
Lúc này, Lâm Phong cũng không dám dừng lại đánh với nó. Dù sao Lâm Phong cũng nhìn ra được thực lực chiến đấu của nó không hề yếu như mình tưởng, thậm chí còn có thể mạnh hơn mình.
Nhưng cũng may trí lực của nó không cao lắm, nếu không Lâm Phong đã gặp nguy hiểm. Cho dù vậy, tình cảnh của Lâm Phong bây giờ vẫn vô cùng nguy hiểm, bằng không hắn đã tới tập hợp với hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư lâu rồ.
Lúc này, hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư đều lo lắng cho Lâm Phong. Nhưng bọn họ không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng Lâm Phong. Nhưng nếu Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư chờ đợi quá lâu vẫn không thấy Lâm Phong trở lại, có lẽ bọn họ sẽ phải mạo hiểm đi tìm Lâm Phong.
- Đã lâu như vậy mà ta còn chưa qua tập hợp, chắc hẳn hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư đang rất sốt ruột. Ta phải mau chóng nghĩ cách mới được. Tên này cứ đuổi theo ta suốt. Nếu ta còn kéo dài thời gian, hai người bọn họ qua đây sẽ gặp nguy hiểm mất.
Lúc này, Lâm Phong cũng vô cùng lo lắng hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư sẽ qua tìm mình. Bởi vì nếu hai người bọn họ qua đây, cả ba người sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Bây giờ chỉ có một mình Lâm Phong mạo hiểm, Lâm Phong còn có thể tiếp nhận được. Nhưng nếu cả ba người đều rơi vào tình huống này, Lâm Phong sẽ không chịu nổi. Cho nên Lâm Phong phải mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây mới được.
Chẳng qua vấn đề là con linh thú phía sau giống như một ôn thần không ngừng bám theo phía sau, Lâm Phong căn bản không có khả năng thao tác.
Mặc dù Lâm Phong có thể thỉnh thoảng công kích để quấy nhiễu nó, nhưng những công kích đó rõ ràng không thể đánh đuổi được con linh thú này. Cho nên Lâm Phong muốn chạy trốn lúc này thật sự quá khó. Cũng may thực lực và tốc độ của Lâm Phong đủ mạnh. Nếu tốc độ của Lâm Phong hơi chậm hoặc thực lực hơi yếu, có lẽ bây giờ hắn đã là một thi thể rồ.
- Xem ra mình thật sự hết cách rồi, chỉ có thể dùng cách này. Tuy làm vậy sẽ khiến mình tổn thất hơi lớn, nhưng nếu mình không làm vậy, chỉ sợ sẽ thật sự trốn không thoát được.