Cho nên Lâm Phong vô cùng quyết đoán lấy ra phân thân của mình, sau đó hắn che giấu khí tức và hành tung của mình.
Nếu dưới tình huống không thả phân thân ra, Lâm Phong chắc chắn sẽ không thoát khỏi con linh thú lớn này theo dõi. Nhưng bây giờ có phân thân này, có lẽ Lâm Phong sẽ có cơ hội.
Chờ đến sau khi Lâm Phong hoàn toàn che giấu hành tung của mình, con linh thú khổng lồ kia quả nhiên đuổi theo phân thân của Lâm Phong.
- Tốt quá, cuối cùng cũng dụ được tên này đi. Nếu mình sớm biết có thể làm như vậy thì đã làm lâu rồi. Nhưng thật đáng tiếc cho phân thân này. Sau này ta lại phải luyện hóa một lần nữa, chắc hẳn sẽ phải trả cái giá không nhỏ đâu.
Từ ngày Lâm Phong luyện thành phân thân này, mặc dù hắn quả thật chưa từng sử dụng qua nhưng vẫn bỏ không ít tâm tư vào nó, tính chờ bao giờ hắn có thời gian rảnh rỗi sẽ cường hóa nó lên.
Nhưng bây giờ hắn quả thật hết cách rồi, chỉ có thể bỏ lại phân thân này. Lâm Phong đương nhiên cũng hy vọng nói có thể thành công bỏ rơi được con linh thú khổng lồ kia, nhưng xác suất này có vẻ không cao. Cho nên Lâm Phong không trông mong phân thân này có thể quay về.
Lâm Phong nhìn theo bóng dáng con linh thú khổng lồ đuổi theo phân thân của mình, hắn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn đi tới địa điểm mình đã giao hẹn với hai người Thư Ngư và Hàn Lãnh Tuyết.
Trên đường đi, Lâm Phong vô cùng cẩn thận, che giấu khí tức. Hắn lo lắng nếu con linh thú khổng lồ kia quay trở lại, phát hiện ra khí tức của mình sẽ lại bám theo.
Không bao lâu, Lâm Phong đã xuất hiện ở địa điểm bọn họ giao hẹn tập hợp.
Hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện, bọn họ mới thật sự yên tâm. Bởi vì bọn họ vẫn luôn lo lắng Lâm Phong sẽ xảy ra chuyện gì.
- Cuối cùng ta đã chạy về rồ. Ta không thể không nói, con linh thú khổng lồ kia quả thật có thực lực rất mạnh, hơn nữa tốc độ của nó còn nhanh hơn sự tưởng tượng của ta nhiều. Cho nên ta mới tốn nhiều thời gian như vậy. Nếu không phải nó ngốc, sợ rằng bây giờ ta còn tạm thời chưa quay lại được đâu.
Sau khi Lâm Phong trở về, hắn kể lại cho Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư về tình hình mình bị con linh thú khổng lồ kia đuổi giết.
Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư nghe được Lâm Phong nói vậy, bọn họ đều toát mồ hôi lạnh thay cho Lâm Phong. May là hắn về được, nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Phân thân này có ý nghĩa rất lớn đối với Lâm Phong, bởi vì nó chính là một thủ đoạn để Lâm Phong có thể đánh bất ngờ giành phần thắng.
Lâm Phong đã tốn không ít sức lực mới luyện thành phân thân này, thậm chí Lâm Phong còn để lại một ấn ký thần hồn trên đó, khiến cho chất lượng của phần thân này rất cao. Đáng tiếc, bây giờ Lâm Phong thật sự không còn cách nào khác.
Nếu Lâm Phong cứ chạy tiếp như vậy, hắn chắc chắn sẽ không thể bỏ rơi được con linh thú lớn này, bản thân hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên Lâm Phong chỉ có thể lựa chọn bỏ xe giữ tướng, hy sinh phân thân này của mình để bảo đảm an toàn cho mình.
Tuy nhiên Lâm Phong cũng ho lo lắng, sợ cách này của mình sẽ không thành công. Nếu chẳng may không thể lừa được con linh thú kia, hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Nhưng cũng may tình hình này không hề xuất hiện, Lâm Phong đã thành công lừa được con linh thú khổng lồ đó. Cuối cùng, Lâm Phong vội vàng trở lại địa điểm hắn đã giao hẹn tập hợp với hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư.
Chờ sau khi hắn tới đây, hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư nhìn thấy Lâm Phong, cuối cùng mới yên tâm. Lâm Phong cũng kể sơ qua tình hình lúc trước cho bọn họ biết.
Bọn họ đã có phán đoán sai lầm về tốc độ của con linh thú khổng lồ này. Nhưng cũng may bây giờ mọi chuyện đã qua, Lâm Phong đã an toàn trở về.
- Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi. Ta chỉ sợ phân thân kia không thể kéo dài được lâu, đến lúc đó nó quay về bên trong sơn động, phát hiện những dược liệu của mình đều không còn, nó sẽ phát điên mất. Nếu chúng ta còn chờ ở đây, chúng ta rất có thể sẽ bị vạ lây. Chúng ta phải trốn càng xa càng tốt.
Lúc này, đầu óc của Lâm Phong vô cùng tỉnh táo. Mặc dù hắn biết bây giờ mình đã tạm thời bỏ rơi con linh thú khổng lồ kia nhưng bọn họ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. bởi vì một khi con linh thú khổng lồ kia trở lại bên trong sơn cốc và phát hiện ra dược liệu của nó đều bị mất sạch, nó chắc chắn sẽ phát điên.
Với thực lực của nó như vậy, một khi nó nổi điên đánh phá trong phạm vi trên nghìn dặm, sợ rằng sẽ chẳng có vật nào còn sống nữa. Cho nên Lâm Phong dĩ nhiên không dám ở lại đây lâu.
Sau khi nghe được Lâm Phong nói vậy, hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư mới ý thức được Lâm Phong nói quả thật không sai.