Sau đó, ba người bọn họ bắt đầu chạy về phía địa điểm thứ ba. Hơn nữa, tốc độ của bọn họ còn rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã chạy được một đoạn rất xa. Chờ sau khi ba người bọn họ tới nơi an toàn, bọn họ quả nhiên nghe được tiếng gầm thét điên cuồng vọng ra từ trong sơn cốc kia.
Con linh thú khổng lồ kia đã quay về đúng như Lâm Phong suy đoán.
- Xem ra con linh thú kia thật sự nổi điên rồi. Chúng ta đã đi xa như vậy mà còn cảm nhận được khí tức của nó. Nếu chúng ta ở lại chỗ cũ, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Khi con linh thú khổng lồ này nổi điên và phát ra tiếng gầm thét, áp lực của nó cũng đồng thời bao phủ cả một phạm vi cực kỳ rộng lớn xung quanh.
Đồng thời, nó bắt đầu điên cuồng chạy khắp nơi, muốn tìm ra được kẻ đã trộm mất dược liệu của mình. Nhưng thật đáng tiếc, nó vĩnh viễn không thể tìm được.
Sau khi bỏ lại phân thân này của mình, Lâm Phong cuối cùng đã được an toàn. Lâm Phong cảm thấy rất đáng tiếc về chuyện này, nhưng hắn không còn cách nào khác.
Nếu hắn không làm vậy, bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm. Hắn không thể vì tiếc một phân thân mà khiến mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cho nên hắn chỉ có thể làm vậy, nhưng cũng may là nó có hiệu quả.
Lâm Phong đã thành công trở lại chỗ đám người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư.
Nhưng lúc này, Lâm Phong biết bọn họ không thể tiếp tục ở lại đây. Bởi vì hắn biết phân thân kia của mình không thể kéo dài lâu, chắc sẽ sớm bị con linh thú khổng lồ kia bắt lại. Nếu tới lúc con linh thú khổng lồ quay về trong sơn cốc và phát hiện những dược liệu của nó đều mất sạch, nó nhất định sẽ phát điên.
Cho nên Lâm Phong vội vàng kéo Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư rời khỏi đó. Chờ tới khi bọn họ tới khu vực an toàn, Lâm Phong cảm ứng được mình mất liên lạc với phân thân kia. Điều này chứng tỏ con linh thú khổng lồ kia đã bắt được phân thân.
Không bao lâu sau, đám người Lâm Phong cảm ứng được khí tức của con linh thú khổng lồ kia phát ra.
Lâm Phong và đám người Hàn Lãnh Tuyết biết con linh thú lớn chắc chắn đã trở lại trong sơn cốc và phát hiện ra dược liệu của nó đã mất, bây giờ đang điên cuồng nổi giận.
Nhưng cũng may lúc này đám người Lâm Phong đã rời đi khá xa, con linh thú khổng lồ không có cách nào bắt được bọn họ.
Nhưng lúc này đám người Lâm Phong cũng cảm thấy thật may mắn vì bọn họ đã kịp phản ứng.
- Đúng là xui xẻ. không ngờ chúng ta có thể gặp phải con linh thú khó giải quyết này ở đây. Nếu không phải trí lực của chúng không cao, sợ rằng chúng ta không có cách nào lấy được những dược liệu này. Đúng rồ, ta quên hỏi hai người các ngươi đi lấy những dược liệu kia thế nào, có thể sử dụng được không?
Lâm Phong mạo hiểm tính mạng để hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư vào trong sơn cốc lấy những dược liệu kia. Nếu bên trong không có dược liệu bọn họ cần dùng thì quá xui xẻo. Nhưng cũng may tình hình đó không xảy ra, bởi vì đám người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư đã lấy đủ những dược liệu đó.
Chúng có tác dụng lớn đối với Thư Ngư, thậm chí số lượng còn nhiều hơn trong sự tưởng tượng của Thư Ngư. Sau khi Lâm Phong nghe được những điều này, hắn cũng thấy yên tâm. Nói như vậy, những hy sinh của hắn đều đáng giá. Nếu chẳng may không có dược liệu nào Thư Ngư dùng được, vậy Lâm Phong chẳng phải đã uổng phí một phân thân một cách vô nghĩa, vậy thì quá xui xẻo rồi.
Sau đó, đám người Lâm Phong lên đường, tiếp tục đi về phía địa điểm tiếp theo.
Chờ sau khi tới nơi đó, cho dù có phát sinh một trận chiến nhỏ, nhưng bọn họ cuối cùng đã thành công giải quyết được con linh thú canh giữ ở đây, lấy được những dược liệu cần thiết.
Sau đó, bọn họ tiếp tục lên đường tới địa điểm tiếp theo. Bọn họ cứ dùng cách này, cơ bản đã gom đủ những dược liệu cần thiết cho Thư Ngư.
- Bây giờ, ba người chúng ta thật giống như những kẻ trộm điên cuồng đi khắp nơi trộm và cướp đồ. Nếu bây giờ đang ở bên ngoài, chúng ta chắc hẳn đã sớm gây chấn động thế giới rồi.
Lúc này, Lâm Phong không thể không thừa nhận, chuyện bọn họ đang làm đúng là quá tệ. Nhưng dù sao thế giới này chính là cách sống cá lớn nuốt cá bé như vậy. Nếu ngươi không làm vậy, ngươi sẽ bị người khác giết chết.
Sau khi đi tới khu vực an toàn, tuy đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết cảm nhận được khí tức điên cuồng của con linh thú khổng lồ kia, nhưng nó chắc chắn không thể tìm được bọn họ. Cho nên đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đã an toàn.
Sau đó, bọn họ đi tới địa điểm tiếp theo.
Chở sau khi đi tới đó, bọn họ phát hiện ở đó có một con linh thú đang canh gác. Nhưng cũng may con linh thú này không mạnh lắm, đám người Lâm Phong có thể dễ dàng giải quyết được nó. Sau đó, bọn họ đã thu thập được dược liệu cần thiết.