Nhưng vấn đề là bọn họ không có cách nào làm được. Cho dù bọn họ có muốn tìm người giúp, bây giờ cũng không thể tìm được, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm một cách mù quáng như vậy.
Nếu Thư Ngư biết dược liệu cuối cùng này trông thế nào, ba người bọn họ có thể cầm hình vẽ của nó và tách ra tìm kiếm khắp nơi xem có tìm được không.
Nhưng vấn đề là Thư Ngư cũng không biết dược liệu này rốt cuộc trông thế nào, nó chỉ có thể nhận ra dược liệu này nếu tận mắt nhìn thấy.
Bởi vì nó biết mùi vị của dược liệu này thế nào, mấu chốt nhất là nó lại không có cách nào truyền đạt cho Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết hiểu. Cho nên ba người bọn họ chỉ có thể đi chung với nhau.
Dưới tình huống này, sợ rằng bọn họ không có khả năng nghĩ ra được cách gì.
- Ta cũng cho là vậy. Cách đều do con người nghĩ ra. Ta cho rằng chỉ cần chúng ta suy nghĩ, khẳng định sẽ nghĩ ra cách. Hai người cách ngươi cố suy nghĩ xem có cách nào tốt không.
Mặc dù khó nghĩ ra cách nào, nhưng Lâm Phong vẫn cố gắng nghĩ cách, nếu không bọn họ sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.
Bây giờ, thực lực của Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết không nâng cao hơn được bao nhiêu nhưng bỏ ra không ít thời gian. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất nhiên sẽ quấy nhiễu kế hoạch của hai người Hàn Lãnh Tuyết và Lâm Phong.
Bởi vậy Lâm Phong phải mau chóng nghĩ cách giải quyết cho xong chuyện này, cho dù không có cách, hắn cũng phải cố nghĩ ra cách.
Sau khi nghe được Lâm Phong nói vậy, Hàn Lãnh Tuyết không thể không thừa nhận Lâm Phong nói có lý.
Nhưng vấn đề bây giờ là cho dù bọn họ biết Lâm Phong nói có lý, nhưng không làm gì được. Bởi vì bọn họ quả thật không nghĩ ra được cách nào.
Với tình hình trước mắt, bọn họ sợ rằng chỉ có thể sử dụng cách ngu ngốc nhất để tìm được dược liệu này.
Tuy cách này hơi ngu ngốc, hơn nữa hiệu suất còn không cao, nhưng không quả thật không nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Nếu quả thật có cách, bọn họ đã không tìm kiếm dược liệu cuối cùng này như vậy.
Nhưng Lâm Phong biết, cho dù không có cách, bọn họ cũng phải nghĩ ra cách, không thể cứ tìm kiếm kiểu này thêm được nữa.
Nếu không, tạm thời không nói về vấn đề nguy hiểm, nó còn quá tốn thời gian và hoàn toàn dựa vào vận may. Nếu bọn họ không may mắn, có lẽ mất mấy năm cũng chưa chắc có thể tìm được dược liệu cuối cùng này.
Nếu quả thật là vậy, kế hoạch của hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đều bị rối loạn. Dù sao bọn họ đi tới Thiên Hoang Cảnh này là để nâng cao thực lực của mình chứ không phải ở đây thu thập các loại dược liệu. Tuy trong những dược liệu này có thể có vài loại có tác dụng đặc biệt, nhưng điều này không có cách nào khiến cho hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nâng cao thực lực.
- Theo ta thấy, mặc dù mỗi loại dược liệu này đều có hiệu quả đặc biệt nhưng luôn tương tự nhau. Nếu chúng ta quả thật muốn tìm một dược liệu tương tự để thay thế, ta cảm thấy chắc hẳn không khác gì nhau. Cho dù hiệu quả của đan dược cuối cùng luyện ra có kém, chắc hẳn vẫn có thể giúp ngươi tiến hóa được.
Trong lúc mọi người đang nghĩ cách, Hàn Lãnh Tuyết lại nghĩ tới Thư Ngư. Bởi vì hắn thấy bọn họ sợ rằng khó có thể tìm được dược liệu cuối cùng này.
Hơn nữa, thật ra cho tới bây giờ, hắn vẫn đang nghi ngờ liệu có dược liệu cuối cùng này không. Cho nên hắn chủ trương dùng dược liệu khác thay thế. Cho dù hiệu quả cuối cùng có kém, chắc vẫn có tác dụng nhất định. Như vậy, Thư Ngư vẫn có thể tiến hóa được.
Cho dù sau khi Thư Ngư tiến hóa, thực lực có hơi yếu, nhưng thông qua thời gian vẫn có thể bù đắp được, chung quy còn tốt hơn lãng phí thời gian như bây giờ.
Nhưng sau khi hắn nói ra ý này, Thư Ngư không nói gì cả. Lâm Phong trực tiếp cho qua.
Cách này của Hàn Lãnh Tuyết nghe thì không sao, nhưng trên thực tế căn bản không thể thực hiện được.
Bởi vì có đôi khi luyện đan dược, chỉ cần sai một ly, hiệu quả trong đó có thể lệch đi nghìn dặm.
- Vậy ngươi cảm thấy cách này không được, nhưng vấn đề là bây giờ ngươi cũng phải nghĩ ra cách khác đi chứ, đại ca của ta. Tình hình chúng ta đang gặp phải bây giờ là không tìm được dược liệu cuối cùng cũng không có cách nào tìm được nó. Nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy, không cần ta phải nói nhiều về hậu quả trong đó chứ?
Tuy cách này của Hàn Lãnh Tuyết không được, nhưng hắn nói quả thật không có vấn đề gì, thậm chí Lâm Phong còn nghẹn lời không nói được câu nào.
Lúc này, Lâm Phong cũng biết mình không đồng ý với cách này của Hàn Lãnh Tuyết, đáng lẽ ra mình phải đưa ra một cách khác thích hợp mới tốt.
Chuyện nghĩ ra cách giải quyết tình cảnh khó khăn mà bọn họ đang gặp phải trước mắt, nói thì dễ nhưng muốn nghĩ ra cách quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.
Bản thân Lâm Phong cũng biết điều đó