Nhưng Thư Ngư lại khẳng định chắc chắn dược liệu cuối cùng này thật sự tồn tại, hơn nữa còn là một dược liệu vô cùng quan trọng. Nếu không có nó, cho dù bọn họ lấy được những dược liệu trước mắt này, Thư Ngư cũng không có cách nào tiến hóa được.
Sau khi Lâm Phong nghe Thư Ngư nói vậy cũng biết, xem ra bọn họ phải tiếp tục cố gắng thôi.
Nếu dược liệu cuối cùng này thật sự tồn tại, bọn họ phải mau chóng nghĩ cách tìm ra được nó. Bọn họ đã tốn quá nhiều thời gian vào chuyện này rồi.
Bởi vì ngoại trừ những dược liệu này, bọn họ còn phải tìm lò luyện đan nữa. Nhưng tin tốt là Thư Ngư biết cái lò luyện đan kia ở đâu. Tin xấu là nó cũng chỉ biết một vị trí đại khái mà thôi.
Thư Ngư không biết nó cụ thể nằm ở đâu và cần điều kiện gì khác. Nhưng bất kể nói thế nào, bọn họ phải tìm được tất cả những dược liệu này đã.
- Nếu bây giờ đã xác định dược liệu cuối cùng thật sự tồn tại, vậy chúng ta không cần lãng phí thời gian ở đây nữa. Chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm thôi. Ta tin tưởng Thiên Hoang Cảnh này có dược liệu đó, chúng ta nhất định có thể tìm ra được.
Lâm Phong tất nhiên biết dược liệu cuối cùng này rất khó tìm, nhưng hắn cũng phải khiến hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư có lòng tin mới được.
Cho nên Lâm Phong động viên tinh thần của hai người bọn họ, thật ra trong lòng Lâm Phong lúc này ít nhiều vẫn hơi chán nản.
Nhưng bất kể nói thế nào, nếu bọn họ đã đồng ý sẽ giúp đỡ Thư Ngư, bọn họ không thể bỏ dở nữa chừng. Hơn nữa, bây giờ bọn họ chỉ còn lại một bước cuối cùng, bọn họ càng không thể bỏ cuộc.
Sau đó, Lâm Phong lại dẫn theo đám người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư tiếp tục xuất phát, tiếp tục tìm kiếm dược liệu theo cách trước đó.
Chỉ có điều quá trình này thật sự không thuận lợi. Bọn họ đi nhiều nơi như vậy, nhưng trước sau vẫn không thể tìm được dược liệu cuối cùng này.
Ban đầu, tuy Hàn Lãnh Tuyết sắp không còn lòng tim, nhưng có Lâm Phong ở bên cạnh khuyên can, Hàn Lãnh Tuyết vẫn có thể kiên trì được.
Nhưng càng về sau, lòng tin của Lâm Phong cũng dần dần biến mất. Nếu cứ dựa vào tình hình này, sợ rằng cuối cùng lòng tin của Lâm Phong cũng chẳng còn.
- Chúng ta không thể cứ đi tiếp như vậy được. Nếu quả thật đi tiếp, chẳng ai biết chúng ta phải tốn bao lâu, thậm chí còn không biết cuối cùng có thể tìm ra được dược liệu cuối cùng kia hay không nữa. Chúng ta phải nghĩ cách khác mới được.
Lâm Phong đột nhiên dừng lại, sau đó gọi Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư tới nói. Bởi vì Lâm Phong đã nhìn ra được, bọn họ muốn tìm được dược liệu cuối cùng theo cách này thật sự quá khó, hơn nữa còn phải phụ thuộc vào vận may.
Nếu nhớ bọn họ không may mắn, có lẽ bọn họ sẽ chẳng thể tìm được dược liệu này.
Cho nên Lâm Phong quyết định tạm thời không thể cứ đi tới một cách mù quáng như vậy nữa. Bọn họ phải dừng lại nghĩ cách đã.
Chuyện muốn tìm được dược liệu cuối cùng này quả thật chẳng dễ dàng gì. Đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đi quá nhiều hơn như vậy, hơn nữa bọn họ cũng lấy được nhiều dược liệu như vậy, nhưng trong đó không có dược liệu cuối cùng mà Thư Ngư cần.
Cho nên lúc này Hàn Lãnh Tuyết đã chẳng còn mấy lòng tin có thể tìm được. Nhưng dù sao còn có Lâm Phong ở bên cạnh khuyên can, Hàn Lãnh Tuyết cũng không có suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng nếu bọn họ cứ tìm kiếm tiếp theo cách này, tạm thời không nói bọn họ sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian, chỉ sợ lòng tin của Hàn Lãnh Tuyết sẽ chẳng duy trì được quá lâu.
Thật ra về sau, đừng nói là Hàn Lãnh Tuyết, ngay cả lòng tim của Lâm Phong cũng dần biến mất. Nếu tới cuối cùng ngay cả Lâm Phong cũng mất lòng tìm, vậy thì chuyện này sẽ rắc rối đấy.
Nhưng bọn họ đã sớm nhận lời Thư Ngư, bọn họ tất nhiên không thể bỏ dở chuyện này giữa chừng.
Lâm Phong đề phòng tình cảnh đó xuất hiện, cho nên hắn quyết định không thể cứ tiếp tục đi tìm một cách mù quáng như vậy nữa, bởi vì nếu làm vậy, có lẽ kết quả cuối cùng là tình cảnh Hàn Lãnh Tuyết và Lâm Phong không muốn nhìn thấy nhất.
Sau khi Lâm Phong gọi Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư lại, hắn cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Lâm Phong quyết định bọn họ phải dừng lại nghĩ cách trước, như vậy bọn họ mới có thể nhanh chóng tìm ra được dược liệu cuối cùng này.
- Ta hiểu ngươi nói có lý, nhưng vấn đề là bây giờ chúng ta còn có thể nghĩ ra cách gì chứ? Bây giờ, chúng ta thậm chí còn không biết dược liệu này trông thế nào nữa. Ngoài từ Thư Ngư ra, sợ rằng không ai có thể nhận ra dược liệu này. Còn nữa, cho tới nay, chúng ta không gặp được sinh vật nào có trí lực cao trong cả Thiên Hoang Cảnh, cho dù chúng ta muốn tìm người hỗ trợ cũng không thể thực hiện được.
Sau khi Hàn Lãnh Tuyết nghe được Lâm Phong nói vậy, tuy hắn hiểu rõ Lâm Phong nói thật sự có lý, bọn họ cũng nên làm như vậy.