Cho nên Lâm Phong thật sự hy vọng trong những dược liệu bọn họ thu thập được có dược liệu cuối cùng mà Thư Ngư cần tới.
Cho nên Lâm Phong chỉ có thể lần lượt lấy ra từng dược liệu bọn họ thu được cho Thư Ngư xem, hy vọng Thư Ngư có thể cố gắng nhận biết.
Nhưng sau khi Thư Ngư cẩn thận phân biệt, cuối cùng nó vẫn nói cho bọn họ biết mình không tìm thấy dược liệu cuối cùng mà mình cần.
- Ta cũng hy vọng trong đó có dược liệu cuối cùng ta cần, nhưng nó thật sự không có trong đó.
Tuy Thư Ngư cũng hy vọng xuất hiện tình hình như Lâm Phong nghĩ, nhưng đáng tiếc lại không có.
Sau khi Lâm Phong nghe được điều này, hắn cũng biết bây giờ bọn họ chỉ có thể đi tìm tiếp. Cuối cùng, Lâm Phong lại động viên tinh thần cho hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư.
Sau đó, bọn họ lạp tiếp tục xuất phát, tìm kiếm những nơi có khá nhiều dược liệu, hy vọng có thể thu thập được đủ tất cả những dược liệu Thư Ngư cần.
Có một số việc ban đầu rất khó, nhưng sau khi phải quyết xong, mọi chuyện sau đó sẽ vô cùng thuận lợi.
Nhưng lại có một số việc hoàn toàn ngược lại, ban đầu rất thuận lợi nhưng càng về sau lại càng khó.
Bây giờ, đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết rơi vào tình cảnh như vậy.
Mặc dù ban đầu bọn họ cần rất nhiều dược liệu, nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn, bọn họ đi qua mấy nơi đã tìm được gần hết. Bây giờ, bọn họ chỉ còn thiếu một dược liệu cuối cùng.
Chỉ cần bọn họ tìm được dược liệu cuối cùng này, bọn họ lại có thể gom đủ tất cả những dược liệu cần thiết để Thư Ngư tiến hóa.
Nhưng bất kể bọn họ tìm thế nào cũng không tìm được dược liệu cuối cùng này. Thư Ngư cũng không có bất kỳ tin tức nào giá trị. Đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đã thử đủ mọi cách nhưng trước sau vẫn không thể thu được tin tức gì về dược liệu cuối cùng này. Điều này có nghĩa là lực lượng và Hàn Lãnh Tuyết chỉ có thể tìm tiếp.
Nếu bọn họ may mắn, có lẽ bọn họ sẽ tìm được ở chỗ tiếp theo. Nhưng nếu bọn họ không may, có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng không thể tìm được dược liệu cuối cùng này.
Cuối cùng chỉ có thể nói chuyện này thật sự phải dựa vào may mắn.
Sau khi đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết ở đây gần một tháng, bọn họ vẫn không thể tìm được dược liệu cuối cùng này.
Vào giờ phút này, Hàn Lãnh Tuyết cuối cùng đã mất kiên nhẫn.
- Chúng ta không thể cứ tiếp tục thế nào này, có tiếp tục tìm chẳng qua cũng chỉ uổng công, còn lãng phí thời gian của chúng ta mà thôi. Chúng ta đã tìm nhiều chỗ như vậy nhưng trước sau vẫn không thể tìm được dược liệu cuối cùng mà chúng ta cần. Ta cảm thấy trong này nhất định là có vấn đề gì rồi.
- Thư Ngư, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ lại xem dược liệu cuối cùng này rốt cuộc có tồn tại không? Nếu nó quả thật không tồn tại, vậy chúng ta không cần phải tiếp tục tìm kiếm nữa.
Lúc này. Hàn Lãnh Tuyết bắt đầu nghi ngờ phương thuốc Thư Ngư đưa cho bọn họ có vấn đề. Nếu không có vấn đề, tại sao dược liệu cuối cùng này lại khó tìm như vậy? Bởi vì bọn họ đã tìm được rất nhiều dược liệu, thậm chí Lâm Phong còn thăm dò được dược tính của một số dược liệu trong đó. Nhưng bọn họ vẫn không có manh mối nào về dược liệu cuối cùng này.
Thậm chí không có con linh thú nào từng nghe nói qua về dược liệu này. Điều này quả thật là kỳ quái.
Lúc này, ngay cả Lâm Phong cũng không nói gì, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Thư Ngư.
Sau khi Thư Ngư thấy Hàn Lãnh Tuyết nói vậy, nó cũng thấy ngượng ngùng. Dù sao chuyện này đã khiến đám người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết tốn quá nhiều công sức.
- Ta biết chuyện này đã khiến hai người các ngươi tốn quá nhiều thời gian. Hơn nữa, ta cũng rất cảm ơn các ngươi đã giúp ta tìm những dược liệu lúc trước. Nhưng không có dược liệu cuối cùng này, ta thật sự không có cách nào tiến hóa. Trước đây, ta đã từng suy nghĩ về tình huống này. Nhưng bây giờ ta có thể khẳng định phương thuốc này không có bất kỳ vấn đề gì, dược liệu cuối cùng này thật sự tồn tại.
Thư Ngư vô cùng thành khẩn bày tỏ sự áy náy của mình đối với Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết, đồng thời cũng nói với hai người với thái độ vô cùng kiên định, dược liệu này thật sự tồn tại.
Sau khi Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nghe thấy Thư Ngư nói vậy, bọn họ liếc nhìn nhau và đồng thời thở dài.
Khi hai người Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết lấy ra tất cả những dược liệu bọn họ thu thập được, hai người nhìn một đống dược liệu lớn trước mặt lại không mấy vui mừng. Mặc dù số dược liệu này nhiều, nhưng trong đó không có dược liệu cuối cùng mà bọn họ cần.
Hàn Lãnh Tuyết thậm chí nghi ngờ có phải Thư Ngư nhớ nhầm, căn bản không có dược liệu cuối cùng này, hay nói cách khác, dược liệu cuối cùng này không hề tồn tại.