Hắn rất khó có thể trực tiếp học được kinh nghiệm chiến đấu như vậy ở trên sách vở trong học viện. Nhưng lần rèn luyện này mới bắt đầu, Lâm Phong đã nhìn thấy được.
- Nhanh chóng quét dọn chiến trường, động tĩnh của cuộc chiến đấu vừa rồi có thể thu hút những con linh thú khác đến đây bất cứ lúc nào.
Mọi người chỉnh đốn, sau đó cố gắng đi nhanh nhất có thể về phía trước. Ngày hôm nay, bọn họ nhất định phải đến nơi dự định đóng trại.
Qua đêm ở trong cấm địa là chuyện rất nguy hiểm, có linh thú chuyên săn bắn vào ban, có thể lặng lẽ giết người không tiếng động. Người chịu trách nhiệm có thể nhanh chóng lại bình tĩnh chỉ huy, rõ ràng là có kinh nghiệm phong phú, có quá nhiều lần dẫn đội, mới có thể quen thuộc với tình hình trong cấm địa, đưa ra mệnh lệnh như vậy.
Có một quan chỉ huy nghiêm túc là chuyện tốt, chí ít trong lúc rèn luyện có thể bảo đảm được một phần an toàn. Nhưng mà thái độ lạnh lùng này dường như khiến mấy đại thiếu gia được gia tộc nuông chiều từ bé cảm thấy bất mãn.
Bọn họ mới đắm chìm trong cuộc chiến đấu của Ngự Thú Sư, xem náo nhiệt rất vui vẻ, đột nhiên nghe có người dùng giọng điệu chỉ huy nói chuyện với mình, trong lòng rất bất mãn:
- Này, đại thúc, chúng ta không thể ở lại đây lâu hơn à? Nói không chừng còn có linh thú khác tới, vừa vặn có thể giết thêm mấy con đấy.
Quan chỉ huy vốn đã định tới chỗ khác của đội ngũ, hắn nghe được lời này cũng không quay đầu, lạnh lùng nói:
- Ngươi tưởng linh thú tới là chuyện tốt à? Nơi này là cấm địa, là địa bàn của linh thú! Một khi thu hút những con linh thú mạnh kia tới, cẩn thận cả đội ngũ đều chết không có chỗ chôn!
- Đó cũng là trách nhiệm của các ngươi, các ngươi không phải chịu trách nhiệm về điều này sao? Nếu chúng ta gặp phải nguy hiểm gì, ta cũng phải hỏi xem các ngươi làm ăn kiểu gì đấy?
Lâm Phong nghe được lời này, bật cười trước sự ngu ngốc của hắn.
Nơi này là cấm địa chứ không phải sân bãi do nhà ngươi quay lại cho ngươi rèn luyện. Cho dù là ở vòng ngoài cấm địa cũng không ai dám cam đoan chắc chắn sẽ không gặp phải những linh thú mạnh kia.
Nói không chừng ngày hôm nay, con linh thú bên không vui, chạy từ nơi sâu nhất ra giải sầu thì sao? Ai có thể nói chắc về chuyện này.
Cho nên trong cấm địa không có phân chia gia tộc thế lực, càng không phân chia cao thấp sang hèn.
- Ta không quan tâm người nhà của ngươi nói gì với ngươi, nhưng từ giờ trở đi ngươi phải nhớ cho kĩ.
Quan chỉ huy hiển nhiên đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra, vẫn không quay đầu lại:
- Vào cấm địa, sống chết theo số. Ở chỗ này, hoặc nghe ta hoặc tự tìm chết, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu ngươi có hành động gì có thể gây nguy hại đến sự an toàn của chúng ta…
- Vậy đừng trách ta ra tay giết ngươi trước.
Dường như bị sát khí kích thích, đại thiếu gia vừa rồi còn ngang ngược đột nhiên run rẩy:
- Ngươi dám?!
- Đại thiếu gia Tần gia ở đây còn phải ngoan ngoãn đi tới đấy. Ngươi đoán xem ta có dám không?
Sau đó, quan chỉ huy trực tiếp rời khỏi, không tiếp tục dây dưa với gã thiếu gia này nữa, để đại thiếu gia không biết thuộc gia tộc nào đứng ngây người, gương mặt hết tái lại đỏ, rõ ràng là rất tức giận.
- Ha ha, không ngờ thật sự có kẻ không sợ chết.
Lý lão hiển nhiên cũng thích xem náo nhiệt, thuận miệng nói một câu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, phục tùng sự bố trí của quan chỉ huy.
Đoạn đường sau đó tuy có nguy hiểm nhưng bọn họ đều an toàn vượt qua, không còn có linh thú mạnh như Liệt Địa Hổ Hoàng Kim lục giai đến tập kích, nhưng vẫn có không ít linh thú cấp thấp khác xuất phát từ sự tò mò hoặc là cảnh giác đến đây quấy rầy.
Để loại bỏ những uy hiếp này, nhân viên bảo vệ đi theo đội ngũ đã bỏ ra không ít công sức, thậm chí còn có người bị thương trong lúc chiến đấu với linh thú.
Lâm Phong nhìn thấy rõ ràng, đó là một con linh thú Bạch Ngân thất giai thuộc loài chim đặc biệt, nó có tốc độ cực nhanh, hóa thành một bóng mờ tập kích một Ngự Thú Sư Hoàng Kim, trực tiếp xé cả mảng thịt trên cánh tay của hắn.
Ngự Thú Sư vừa rồi còn hăng hái chỉ huy linh thú tác chiến, trong chớp mắt đã bị thương đầm đìa máu, không thể không lựa chọn lùi về phía sau.
Đối mặt với một con linh thú có tốc độ nhanh đến mức không thể thấy rõ, nhóm Ngự Thú Sư còn lại phải vội vàng nghĩ cách giải quyết nó, lựa chọn sử dụng kỹ năng đặc biệt là Băng Vụ Tràn Ngập thuộc tính Băng, thành công ảnh hưởng đến cả địa hình.
Ở trong băng sương đầy trời, linh thú thuộc loại chim kia bởi vì phạm vi nhìn cùng băng sương giá rét, tốc độ giảm mạnh.
Nhưng cho dù là vậy, mấy vị Ngự Thú Sư Hoàng Kim vẫn không thể thành công giết chết kẻ địch, cuối cùng vẫn bị nó phá băng sương, bỏ chạy.