Lý lão đứng ở bên cạnh Lâm Phong, trong miệng tự lẩm bẩm:
- Con linh thú vừa rồi hơi hiếm gặp đấy, linh thú Bạch Ngân thất giai đã có thể sở hữu tốc độ như thế cũng không nhiều đâu. Ta đoán mỗi con linh thú có sở trường về tốc độ, năng lực khác nhau.
…
- Đó là một con Thiểm Ảnh Hồng Chuẩn.
Lâm Phong đúng lúc bổ sung thông tin về chủng tộc của con linh thú kia, đồng thời còn thấy hai trong ba kỹ năng của nó dùng để gia tốc, kỹ năng còn lại là lợi dụng tốc độ cao để tập kích bất ngờ.
- Thiểm Ảnh Hồng Chuẩn à? Chẳng trách gì. Loại linh thú này ngoài tốc độ nhanh thì kém hết. Nhưng nó thực sự rất nhanh, nhanh đến mức muốn nhằm vào nó cũng khó. Tiểu Lâm Tử, nếu ngươi gặp nó, ngươi sẽ dùng cách gì để đối phó với nó?
Lý lão không quan tâm vì sao Lâm Phong có thể nói ra thông tin chủng loại của con linh thú hi hữu kia, ngược lại bắt đầu kiểm tra Lâm Phong.
- Nếu là ta, ta hoặc dựa vào địa hình, tìm kiếm sơn động hoặc địa hình hạn chế tốc độ di chuyển của nó, hoặc dùng công kích thuộc loại nguyên tố có phạm vi rất lớn, hoặc nghĩ cách hạn chế tốc độ của nó, ví dụ dùng các loại pháp thuật như trọng lực thuật.
Lâm Phong nhanh chóng nghĩ tới mấy thủ đoạn thường dùng để ứng phó, đại khái đều kết hợp với những lý luận mình từng học được qua.
- Ý tưởng rất tốt, đáng tiếc hầu hết thời gian chẳng thực tế, giống như trong tình cảnh hiện tại, xung quanh đều là rừng rậm, Thiểm Ảnh Hồng Chuẩn hoàn toàn có thể dựa vào cây cối để tránh né, ẩn nấp và đánh lén bất kỳ lúc nào, ngươi không thể dùng cách công kích trong phạm vi lớn, vậy phải làm thế nào?
Lâm Phong nhất thời trầm ngâm suy nghĩ, dựa theo điều kiện này, dường như chỉ có thể nghĩ cách ép nó lùi lại, không thể thật sự giết được nó.
Lý lão thấy Lâm Phong im lặng hồi lâu thì cười hắc hắc, lộ ra nụ cười tinh quái:
- Đáp án thật ra rất đơn giản, chỉ cần ngươi đủ mạnh, năng lực phòng ngự mạnh đến mức miễn cưỡng chịu được công kích của Thiểm Ảnh Hồng Chuẩn mà không sao, nó sẽ không dám tới quấy rầy ngươi nữa.
Nghe được đáp án cuối cùng đơn giản như vậy, Lâm Phong liếc mắt nhìn hắn, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ:
- Lý lão, đáp án này của ngươi không phải là bắt nạt người khác sao? Chỉ cần đủ mạnh, vấn đề gì không giải quyết được chứ?
- Đúng vậy, chỉ cần đủ mạnh, có vấn đề gì không giải quyết được? Ngươi nghĩ vì sao đối mặt với linh thú tốc độ nhanh như vậy, những người khác vẫn có thể ngồi yên ổn, nguyên nhân rất đơn giản, trong đội ngũ có đầy người mạnh.
- Cho nên đây mới là đạo lý cứng rắn mà ta muốn nói cho ngươi biết. Thực lực mới là quan trọng nhất. Không phải vậy, ngươi sẽ giống như tiểu tử kia rồi.
Lý lão hất cằm về phía người tuổi trẻ ngoài xa, chính là người lúc trước chất vấn uy hiếp quan chỉ huy, hiện tại đang đàng hoàng đi theo phía sau đội ngũ, không rên một tiếng.
Nguyên nhân rất đơn giản, vừa rồi có một đợt linh thú tập kích, đúng lúc va chạm vào bên cạnh hắn, chỉ là mấy con linh thú lợn rừng cấp Bạch Ngân đã dọa cho tiểu tử này sợ rồi.
Lúc linh thú lợn rừng xông lúc, đại thiếu gia sợ tới ngây người, bất động hồi lâu, cuối cùng ngồi phịch xuống đất.
Nếu không phải nhân viên chiến đấu nhanh tay lẹ mắt, gọi ra linh thú, sử dụng pháp thuật tường đất ngăn chặn con heo rừng tấn công, không chừng ngày hôm nay đã xuất hiện cái chết đầu tiên trong lần rèn luyện này.
Cũng bởi vì vậy, mấy đại thiếu đại quý tộc, tiểu thư khác vốn có lời oán thán, hiện tại đều đàng hoàng đi tới, rất sợ tiến độ ngày hôm nay chậm, không có cách nào chạy tới nơi hạ trại.
Ban ngày ở đây con nguy hiểm như vậy, chẳng phải đến buổi tối xung quanh sẽ càng thêm nguy hiểm hơn sao?
Lâm Phong nhìn thấy rõ biểu hiện của những người này, chỉ có thể nói không hổ danh là người đời sau của gia tộc được nuông chiều từ bé, chân chính gặp phải cuộc chiến đấu nơi dã ngoại lại thành như vậy.
Tay chân cứng nhắc, đầu óc đờ đẫn. Đây đều là những điều tối kỵ khi bị tập kích ở nơi dã ngoại, kết quả người kia thì hay rồi, một lần chiếm đủ.
Đương nhiên, cũng không phải mỗi hậu nhân trong gia tộc đến đây rèn luyện đều có trình độ này. Chí ít Lâm Phong vẫn nhìn thấy không ít người gặp phải tập kích hoặc náo động tương tự, vẫn có thể bình tĩnh ứng phó.
Cũng ví dụ như Hạ Sơ Tuyết, hay hoặc giả là đại thiếu gia Tần gia kia, vào lúc linh thú đánh tới, phản ứng đầu tiên là gọi ra linh thú bảo vệ mình, sau đó tìm kiếm vị trí để tránh né, khiến linh thú không phát hiện ra mình. Nói tóm lại, có một nhóm người rõ ràng đã trải qua huấn luyện tương tự trước đó, từng có kinh nghiệm tương tự, khi đối mặt với nguy hiểm gặp nguy không loạn. Số người còn lại ít nhiều gì vẫn có chút hoảng loạn.
Theo mọi người không ngừng đi tới, rốt cuộc thành công tới được nơi chuẩn bị hạ trại trước khi hoàng hôn. Ở đây là một bãi đất trống bên bờ sông, có nguồn nước, địa thế trống trải bằng phẳng, thích hợp để cắm trại.