- Tốt lắm các vị, đồ cắm trại của các ngươi đã được chuẩn bị sẵn, mỗi người tự mình ra tay.
Trong tiếng chỉ huy quen thuộc của quan chỉ huy, Lâm Phong nhanh chóng tới nhận lều trại cùng những nguyên liệu khác, sau đó nhận luôn cả phần của Lý lão và Hạ Sơ Tuyết.
Dựa vào kinh nghiệm thường ngày của mình, Lâm Phong nhanh chóng dựng xong ba lều trại. Sau này, nơi đây chính là chỗ bọn họ ngủ.
Vì lý do an toàn, Lâm Phong đương nhiên muốn đặt lều trại của Lý lão ở bên cạnh lều của mình, nếu không chẳng may ban đêm có linh thú gì đó đột kích, nhỡ mình tỉnh lại, bị giết thì làm sao.
Có Lý lão ở đó, cho dù có linh thú tới, hắn khẳng định có thể phát hiện sớm hơn mình, sau đó tiện tay tát một phát, không chừng đập chết con linh thú không biết sống chết kia.
Sau khi Lâm Phong dựng lều trại xong, hắn còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, đã nhìn thấy đoàn người của quan chỉ huy đi từ phía xa tới.
Bọn họ đi qua từng doanh địa, liếc nhìn qua lều vải do từng hậu nhân của các gia tộc tự tay dựng lên. Có người không mấy thuần thục, nhưng vẫn từng bước dựng lên. Có người dứt khoát ném đồ ở dưới đất, chờ những người khác hỗ trợ.
Nhưng những người đi theo tới đây đều là chịu trách nhiệm về các công tác an ninh, trinh sát vân vân. Cho dù vào buổi tối, những người này cũng có nhiệm vụ riêng của mình, căn bản không có người nào dựng lều giúp bọn họ.
Còn có người có thân phận cao quý đã dựng xong lều vải, ví dụ như Tần Đại thiếu, không ai dám bảo hắn hỗ trợ. Sau khi trải qua một ngày đi đường, cả tinh thần và thể xác đầu mệt mỏi, bọn họ dựng lều xong đều chui vào ngủ say.
Vì vậy, khi quan chỉ huy đến đây tuần tra, đã muộn rồi nhưng vẫn có hơn nửa số người chưa dựng xong lều để nghỉ ngơi.
Nhóm người này nhanh chóng đến gần chỗ của Lâm Phong. Vừa rồi, bọn họ của nhìn thấy động tác Lâm Phong dựng ba lều vải nhanh hơn người khác, tay chân lanh lẹ, linh hoạt.
Quan trọng nhất là thằng nhóc này đã dựng lều vải của Lý lão ở cùng chỗ với hắn. Bất kể điều này là do thực sự kính già yêu trẻ hay đoán được thân phận của Lý lão không tầm thường, người này đều rất thú vị.
Quan chỉ huy biết được thân phận thật sự của Lý lão, sau khi hắn đi tới, nhìn về phía Lâm Phong gật đầu:
- Không tệ, không hổ danh là người trẻ tuổi cô độc vẫn có thể lấy được thiên phú cấp S. Chỉ dựa vào điểm này, ngươi đã mạnh hơn đám người kia nhiều. Tiền đồ vô lượng đấy!
Sau đó, quan chỉ huy dường như hoàn toàn không nhìn thấy Lý lão ở bên cạnh, hắn xoay người rời đi, trong không khí mơ hồ truyền đến tiếng nghi ngờ của người đi theo hắn:
- Lão già kia là sao vậy? Là nhà ai phái hắn tới tham gia rèn luyện à?
Những người này không biết thân phận thật sự của Lý lão là Ngự Thú Sư Kim Cương âm thầm đi theo đội bảo vệ bọn họ.
- Ngươi câm miệng lại, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.
Rạng sáng hôm sau, Lâm Phong tỉnh táo ra khỏi lều, chỉ nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, kèm theo đó là những tiếng còi dồn dập:
- Mọi người đều thức dậy cho ta! Tất cả đều đến đây tập hợp!
Mãi tới hơn nửa đêm, mọi người cuối cùng mới dựng xong lều vải, bây giờ còn chưa ngủ đủ thì đột nhiên bị gọi dậy. Bọn họ nhìn quanh, còn tưởng rằng doanh địa bị tập kích.
Lâm Phong vội vàng chạy tới. Chờ tới khi những người khác đều cuống quít chạy tới, quan chỉ huy tuyên bố nhiệm vụ của ngày đầu tiên ở vòng ngoài cấm địa:
- Ngày hôm nay các ngươi phải nghĩ cách tìm thức ăn. Chúng ta tiến đến đây không mang bất kỳ thức ăn gì, muốn ăn, các ngươi phải tự ra ngoài tìm.
- Nhớ kỹ, các ngươi đừng rời khỏi doanh địa quá xa, nếu thật sự muốn rời đi phải xin phép trước. Ta không muốn chờ cuối cùng tới khi kiểm kê số người, mới phát hiện ra thiếu một người đâu.
- Bây giờ bắt đầu. Mọi người lập tức xuất phát! Tìm không ra thức ăn, các ngươi cứ chuẩn bị tinh thần nhịn đói đi!
Có lẽ việc tìm thức ăn không quá khó với những Ngự Thú Sư Hoàng Kim Bạch Kim. Dù sao với thực lực của bọn họ, trong phần lớn tình huống vẫn đủ sức có thể săn giết linh thú lấy thịt.
Nhưng đối với đám gà con này, đừng nói săn giết linh thú thu lấy thức ăn, trước tiên phải làm sao để mình đừng trở thành thức ăn của những linh thú khác đã.
Lâm Phong có quá nhiều kinh nghiệm về phương diện này. Hắn nhanh chóng thả Tiểu Ô và Bạch Linh ra, hai con chim một đen một trắng bay trong tầng trời thấp, điều tra rõ ràng hoàn cảnh xung quanh trước.
Rất nhanh, hai con linh thú truyền về tin tức, trong rừng ở phía đông nam của doanh địa có rất nhiều nấm, nơi xa hơn có các loại trái cây, trong sông có rất nhiều tôm, cá. Đó đều là thức ăn tốt nhất.
Lâm Phong chọn vớt cá trước. Nó đó gần doanh địa, hơn nữa gần như không có nguy hiểm gì. Dựa vào năng lực của Bạch Linh có thể trực tiếp đóng băng một bức tường mặt sông, có rất nhiều cá sẽ không cẩn thận đụng vào.