Lại thêm Tiểu Ô dùng Hỏa Diễm Tiễn giết chết cá trong nước, gần như một phát chuẩn một con, cho dù là ở trong nước, chỉ cần bắn trúng đều giết chết, sau đó bảo Vô Thường đi qua nhặt về là được rồi.
Rất nhanh, hai người ba thú phối hợp, bắt về không ít cá.
Thấy hai người Hạ Sơ Tuyết nhanh chóng thu được thức ăn, một số người khác thi nhau bắt chước. Chỉ tiếc bọn họ không có linh thú thích hợp, hoặc tốc độ không đủ linh hoạt, làm nửa ngày mới thu được mấy con mà thôi.
Đương nhiên cũng có người thông minh, trực tiếp tìm tới Hạ Sơ Tuyết hỏi xem có thể tìm giúp bọn họ ít thức ăn được không. Hạ Sơ Tuyết là người tâm địa thiện lương, mặc dù không trực tiếp cho bọn họ thức ăn, nhưng cũng nói ra phương hướng có nấm và trái cây trong rừng.
Theo Lâm Phong nói, bọn họ không cần tranh đoạt thức ăn ở những nơi đó, tìm mấy "cu li" đi qua hái một ít về là được rồi.
Lúc này, mấy tên "cu li" ngốc còn cao hứng xuất phát, tự cho rằng mình chiếm lợi, mấy nữ sinh lao vào trong rừng nấm đủ màu sắc, sau đó cẩn thận chọn một túi lớn những cây nấm sặc sỡ đủ màu về.
Mấy nam sinh chạy tới rừng rậm xa hơn, nhìn năm sáu loại trái cây rừng không biết, không rõ nên hái loại nào, cuối cùng lựa chọn một loại trái cây vừa lớn vừa tròn, số lượng còn nhiều nhất.
Tới giữa trưa, mọi người lại tập kết với nhau. Đám người nhìn thức ăn do người khác thu được, bàn tán ầm ĩ. Nhất là đối với những người đi hái nấm, mọi người càng nghẹn lời.
Mấy tiểu cô nương còn rất đắc ý khoe khoang:
- Thế nào? Chúng ta cẩn thận chọn lựa nửa ngày, bất kể là màu sắc, độ sáng hay kích cỡ cao thấp đều rất hoàn mỹ!
- Xem đi, các ngươi xem cái này vừa đẹp vừa lớn. Tuy cái này nhỏ nhưng có màu xanh lam tuyệt đẹp, giống như một viên Lam Bảo Thạch, quá hoàn mỹ!
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của các nàng, nhân viên chịu trách nhiệm nấu nướng đứng bên cạnh ấp úng hồi lâu, cuối cùng vào lúc các nàng định nỗ lực bỏ nấm vào nồi, vội vàng ngăn lại:
- Mấy vị, số nấm này nên vứt đi. Nấm màu đơn giản chưa chắc có độc, nhưng nấm màu sắc sặc sỡ như vậy, mười phần hết tám chín phần đều có kịch độc.
- Hả? Sao có thể như vậy được
bên cạnh có mấy người thu thập trái cây trở về cũng không chiếm được lợi ích. Trái cây mà bọn họ hái về đúng là vừa lớn vừa tròn, nhưng ăn lại đắng chát.
Lâm Phong có kinh nghiệm phong phú chủ động giải thích cho bọn họ, cũng thuận tiện nhắc nhở những người khác:
- Ở vòng ngoài cấm địa có vô số linh thú, dã thú này, loại trái cây rừng vừa lớn vừa tròn còn có vị ngọt sẽ không nhiều. Nếu nó có số lượng rất nhiều, như vậy chỉ có thể là ăn không ngon, thậm chí có độc.
- Sinh sống ở nơi dã ngoại, thứ động vật ăn ít nhất còn an toàn hơn thứ động vật không ăn, càng là thực vật có số lượng nhiều càng phải cẩn thận. Nói không chừng, bởi vì mọi người ăn nó mà chết hết, cho nên mới có thể mọc mà không kiêng nể gì.
Trong những người khác có người kiếm được quả mọng có mùi vị không tệ, làm thành nước hoa quả đơn giản.
Còn có người may mắn, gặp được linh thú cấp thấp, giết một con linh thú về thêm thịt cho mọi người. Nếu không, không chừng có vài người không lấy được thức ăn về, sẽ phải chịu đói bụng ngay trong ngày đầu tiên.
Sau buổi trưa tập kết xong, hơn nửa số người có kinh nghiệm phong phú được chọn ra. Những người còn lại dựa theo kinh nghiệm bọn họ nói lúc trước để tiếp tục đi kiếm thức ăn.
Những người bị chọn ra sẽ đi theo nhóm Ngự Thú Sư Hoàng Kim, bắt đầu ra ngoài trinh sát và thăm dò tình hình ở khu vực xung quanh.
- Ngày hôm nay, các ngươi cần phải làm một chuyện là đuổi kịp ta. Những chuyện khác thì không cần nghĩ tới. Cho dù các ngươi có gặp phải linh thú gì tới, thấy thứ gì quý hiếm cũng đừng chạy loạn.
Ngự Thú Sư chịu trách nhiệm dẫn dắt hai người Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết căn dặn bọn họ, sau đó nhanh chóng xuất phát về một hướng trong rừng.
Ngoài dự đoán của hắn, hai người trẻ tuổi này rất nhanh đã theo kịp hắn, còn có dáng vẻ thành thạo. Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết bị Lâm Lăng Nhân ép rèn luyện thể năng cũng không phải uổng công!
- Đám nhóc không tệ đâu, vậy chúng ta không ngại lại tăng tốc chứ?
Trong lòng Ngự Thú Sư dẫn đội chấn động, triệu hồi ra linh thú. Ba người bắt đầu tăng tốc, ba bóng người nhanh chóng hóa thành độn quang di động, xuyên qua rừng rậm, vượt qua từng con linh thú.
- Tốt lắm, hôm nay chỉ tới đây thôi.
Cuối cùng, bọn họ dừng lại ở trước một ngọn núi nhỏ. Nếu đi về phía trước, bọn họ có khả năng sẽ bước sâu vào một khu vực khác, đến lúc đó không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm nào đó, sợ rằng hắn là Ngự Thú Sư Hoàng Kim cũng chưa chắc có thể đối phó được.
Nhìn một nam một nữ phía sau chỉ hơi đỏ mặt nhưng không hề thở gấp, Ngự Thú Sư dẫn đội cũng thấy làm kỳ lạ, đồng thời bảo hai người ngồi xuống nghỉ ngơi một lát:
- Tạm thời nghỉ ngơi đi, chúng ta ở đây nói chuyện làm quen một chút.