Nghe xong toàn bộ kịch bản, Lâm Phong đột nhiên nhớ ra lời A Kiệt đã từng nói vào ban ngày:
- Ngày mai mới thật sự bắt đầu thăm dò xung quanh.
Hắn rốt cuộc đã hiểu nó có ý gì.
Sau khi hài lòng giải thích xong toàn bộ kịch bản, quan chỉ huy nhìn về phía Lâm Phong:
- Không nói chuyện này nữa. Nếu hai người các ngươi đã nhìn thấu kịch bản, vậy hãy đi theo A Kiệt ra ngoài. Nếu để cho các ngươi ở lại trong doanh địa, nhỡ đâu ngươi lại để cho đám nhỏ kia đều biết thì sao.
Lâm Phong gật đầu đồng ý:
- So với ở lại trong doanh địa xây dựng lại doanh địa, ta càng muốn xem cấm địa thật sự bên ngoài thế nào.
- Ôi, vậy được rồi, chúng ta lại ra ngoài một thời gian đi.
…
A Kiệt nhìn thấy Lâm Phong bị hốt hoảng còn không quên mang theo ba lô, bây giờ nhìn lại chỉ hơi chật vật, y phục bị ướt vì nước mưa mà thôi. Hắn lại nhớ tới sự chỉ huy quyết đoán, phản ứng nhanh nhạy của Lâm Phong khi giải quyết Sâm Lâm Cự Ma, cũng biết tên này nhất định là một người tài giỏi.
Bọn họ lại đợi thêm vài phút, trong rừng xuất hiện nhóm nhân viên bảo vệ "chật vật không chịu nổi", "bản thân bị trọng thương" đuổi đám Sâm Lâm Cự Ma đi, đồng thời bảo vệ mười mấy người còn lại trong doanh địa.
Phần lớn mọi người đều lựa chọn đột phá vòng vây ra ngoài, có người bị thất lạc, cũng có người tụ tập thành nhóm ba tới năm người, thậm chí sáu bảy đoàn. Lúc này, bọn họ đều gặp được người dẫn đường đã được thu xếp từ trước.
Trong lúc bọn họ đột phá vòng vây chạy trốn, lại cộng thêm hoàn cảnh ảnh hưởng, đám người kia đại khái không mang theo gì, chứ đừng nhắc tới các loại đạo cụ như Kim Chỉ Nam hoặc là bản đồ.
…
Ở dưới chỉ trị của người dẫn đường, bọn họ vì "hoàn toàn bỏ rời đám linh thú đuổi theo phía sau" đi vòng ở trong rừng hồi lâu, tránh Sâm Lâm Cự Ma, đồng thời cũng hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng để trở lại doanh trại.
Mọi người đều không biết chuyện mình lạc đường đã sớm được sắp xếp, chỉ có thể ở trong rừng cây vượt qua một buổi tối làm người ta khó quên này, đồng thời tìm kiếm cách để sống sót.
Đợi đến khi tất cả người được thu xếp đều truyền lại đáp án "nhiệm vụ hoàn thành", xác định không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quan chỉ huy mới hài lòng đi về một hướng:
- A Kiệt, Lâm Phong, Hạ Sơ Tuyết, ba người các ngươi đều lên đường đi.
- Vâng, quan chỉ huy.
A Kiệt nhanh chóng nghe lệnh, dẫn theo hai người đi về phía rừng sâu tối đen, dần dần cách xa doanh địa.
Sau khi bọn họ đi được một đoạn, A Kiệt đã nhìn thấy Lâm Phong móc ra đèn đom đóm cỡ nhỏ thuận tiện mang theo bên người, còn có nguồn năng lực đặc biệt đủ để dùng trong một tháng.
- Ta quên thằng nhóc ngươi đã sớm chuẩn bị. Có đèn cũng tốt, chọn chỗ trước đi, đừng vội đi đường vào ban đêm, hong khô quần áo, lấy lại tinh thần trước đã.
Được sự giúp đỡ của A Kiệt, ba người nhanh chóng dựng một đống lửa. Bọn họ ngồi ở bên đống lửa vừa hong khô quần áo, đồng thời Lâm Phong còn móc ra một cái nồi, nấu một nồi canh thịt, lại nướng thêm ít thịt nữa để bổ sung thể lực.
A Kiệt nhìn trạng thái thoải mái của Lâm Phong, cơ mặt giật giật:
- Người khác tới chịu tội, ngươi lại giống như tới cắm trại dã ngoại vậy!
Nửa đêm sau đó, ba người thay phiên nhau nghỉ ngơi, bổ sung thể lực và tinh thần. Sau đó, bọn họ bắt đầu đi tới theo kế hoạch đã vạch sẵn. Nhân viên tổ chức rèn luyện đã sớm trinh sát tình hình bên ngoài doanh trại, xác định rõ nơi nào có thể đi, nơi nào không thể tới.
Nếu đám người tản ra sắp tiến sâu vào khu vực nguy hiểm, sẽ bị trưởng bối dẫn đầu đội dùng các cách khác nhau khiến bọn họ chuyển hướng, để cho bọn họ trở lại quỹ đạo.
Hành động này thật ra hơi giống với đợt sát hạch cuối kỳ của Học Viện Ngự Thú, lúc đó trường học đã dùng vạch kẻ vẽ ra phạm vi.
Nhưng dù sao nơi đây cũng là cấm địa, không phải khu vực sát hạch cuối kỳ của Học Viện Ngự Thú, Học Viện Ngự Thú có thể khống chế trong khu vực sát hạch cuối kỳ có bao nhiêu linh thú, thực lực phẩm cấp thế nào, nhưng bọn họ không thể khống chế cấm địa.
Thậm chí, ở trong đợt rèn luyện này xuất hiện thương vong là chuyện đã sớm được dự đoán, người tổ chức đã sớm xác định rõ tỷ lệ thương vong nhất định, trước khi đạt tới tỷ lệ này, một nhóm nhân viên sẽ không can thiệp vào cả cuộc rèn luyện.
Mà khi bọn họ tiếp cận tỷ lệ này, các nhân viên mới có thể bắt đầu chủ động nghĩ cách dẫn mọi người tập hợp lần nữa, chuẩn bị kết thúc buổi rèn luyện. Ngay cả vậy, mỗi lần rèn luyện đều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thậm chí là nhân viên gặp bất trắc.
Chuyện ngoài ý muốn như gặp linh thú mạnh lang thang ở nơi dã ngoại, dẫn tới đội ngũ tản ra bị giết sạch, hoặc trúng phải độc của linh thú là tình huống thường xảy ra.