Lại thêm ở đây là đêm khuya nơi dã ngoại, cho dù là Lâm Phong cũng nhất thời không kịp phản ứng.
Cũng may, Lâm Phong cuối cùng đã hiểu ra trước những người khác. Đây là tiết mục bọn họ muốn dùng hoàn cảnh quấy nhiễu, sau đó nhất định sẽ có linh thú hoang tập kích doanh trại.
Không đúng, rốt cuộc có phải là linh thú hoang thì khó nói lắm.
Lâm Phong cầm luôn ba lô của mình lên. Trên đường hắn tới đây, đã sớm chuẩn bị một ba lô chứa đầy đủ các đồ dùng chữa bệnh cùng đồ dã ngoại, chưa từng mở ra, sẵn sàng chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Sau đó, hắn xông vào trong lều vải bên cạnh, liếc mắt Hạ Sơ Tuyết đã tỉnh ngủ còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, hét lớn một tiếng:
- Sơ Tuyết, đi theo ta! Chờ lát nữa sẽ có linh thú tới tập kích! Chúng ta phải trốn khỏi đây!
Hạ Sơ Tuyết theo bản năng lựa chọn nghe theo Lâm Phong chỉ dẫn. Hai người dựa theo ký ức lựa chọn chạy theo một hướng quen thuộc. Bọn họ vừa tiến vào rừng cây, đã cảm nhận được mấy ánh mắt xa lạ nhưng tràn ngập sự uy hiếp.
Lâm Phong thông qua Thông Thiên Thần Giám biết được chúng là linh thú Sâm Lâm Cự Ma, quen sinh sống theo bộ lạc, thực lực cá thể phần nhiều là Bạch Ngân ngũ giai trở lên!
Chúng da dày thịt béo, sử dụng vũ khí đơn giản làm bằng đá, hơn nữa biết phối hợp chiến đấu theo tổ đội. Vào thời điểm này, hắn không thể tiếp tục giấu nghề được nữa. Lâm Phong trực tiếp triệu hồi ra Tiểu Ô Lai:
- Tiểu Ô, sử dụng Quang Mang Vạn Trượng!
Trong đêm tối, quanh thân Tiểu Ô nhất thời xuất hiện ánh sáng mạnh, chiếu sáng cả cánh rừng tối tăm, hóa thành một quả cầu ánh sáng cỡ nhỏ.
Ánh sáng chiếu ra làm mấy con Cự Ma này nhất thời bị lóa mắt, tầm nhìn từ hoàn cảnh trong tối sang sáng rõ ràng cần một thời gian ngắn để thích ứng.
Sau đó, mấy phát Thiêu Sạch Hỏa Tiễn cắt qua màn đêm, đâm vào thân thể của chúng. Vô Thường cũng nhanh chóng nhào qua. Một chiêu Nguyên Tố Bạo Phát làm rối loạn đội hình của mấy con Sâm Lâm Cự Ma.
Hạ Sơ Tuyết vội vàng gọi ra Bạch Linh cùng Yuki Douji, dùng kỹ năng khống chế để bắt lại hai con, số còn lại bị Vô Thường cùng Tiểu Ô liên thủ đánh tan.
Sau mười hơi ngắn ngủn qua đi, mấy con Sâm Lâm Cự Ma đã bị Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết giải quyết hết.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước. Bọn họ đi không bao lâu, đột nhiên phát hiện phía sau mới vừa là cuồng phong bão táp, thoáng cái đã biến thành bầu trời đêm quang đãng. Nhìn lại, không ngờ phạm vi mưa gió kia bị hạn chế trong phạm vi một vòng tròn. Điều này làm Lâm Phong càng kiên định với suy đoán trước đó. Hạ Sơ Tuyết nhìn thấy cảnh này cũng ngẫm nghĩ, rất nhanh đã liên tưởng tới cảnh tượng lúc nhập học vào Học Viện Ngự Thú trước kia:
- Lâm đại ca, đây là…
- Khà khà, động tác của hai người các ngươi thật nhanh, ta vốn nghĩ đuổi theo xem có cần ta tay hay không đấy.
Trong rừng đột nhiên chui ra ba bóng người, trang phục trên người bọn họ đều chỉnh tề sạch sẽ, rõ ràng không bị cuồng phong bão táp ảnh hưởng. Mà ba người này đều là người Lâm Phong quen biết: Đám người A Kiệt dẫn dắt bọn họ ban ngày, quan chỉ huy nghiêm túc và Lý lão.
- Lý lão, các ngươi làm ra chuyện này à?
Lâm Phong chỉ vào doanh địa bị phá hủy bên kia.
- Đúng vậy, để cho các ngươi chân chính thể nghiệm các tình huống đột nhiên xảy ra ở nơi dã ngoại, người của chúng ta đã tốn rất nhiều công sức mới làm cho những Sâm Lâm Cự Ma trong vùng này chạy tới xung quanh đây.
Quan chỉ huy lại trở nên nghiêm túc lạnh lùng như ban ngày, nhìn Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết từ trên xuống dưới:
- Rất giỏi, hai người các ngươi đơn giản là hạt giống tốt trời sinh đấy.
- Ta đã nói tiểu tử này có thể nhìn ra mà.
Bên cạnh, Lý lão khoanh tay trước ngực, phía sau còn có một con linh thú đang thi triển pháp thuật.
- Nhưng không phải nói đến thiên thú mới có thể thay đổi Thiên Tượng, hô mưa gọi gió sao?
Rõ ràng, Lý lão khẳng định không có một con thiên thú chân chính, vậy cảnh tượng cuồng phong bão tố tối nay là sao?
- Thằng nhóc, thiên thú đó chỉ cần vừa suy nghĩ sẽ gây ra Thiên Tượng biến đổi, Chân Long giận dữ thì vạn dặm có mưa bão sấm chớp. Ta chỉ dùng pháp thuật để thay đổi hoàn cảnh một địa phương nhỏ mà thôi, làm sao có thể so sánh được.
Lý lão vừa nói vừa bảo con linh thú dần dần thu lại pháp thuật. Sau trận mưa dông gió giật, mọi người đều đã tỉnh táo. Tiếp theo, bọn họ phải đối mặt với mười mấy con Sâm Lâm Cự Ma bao vây.
- Dựa theo tiết mục đã dự đoán trước, một nhóm người đầu óc thông minh sẽ xông ra, bọn họ sẽ gặp được trưởng bối dẫn dắt mình ban ngày, sau khi mọi người được giữ lại một thời gian nhất định, chúng ta cũng sẽ trở về.
- Sau đó chúng ta nói cho bọn họ biết, bởi vì gặp linh thú mạnh tập kích, các trưởng bối đều bị tử thương nghiêm trọng, những người ở lại sẽ chịu trách nhiệm xây dựng lại doanh địa, người đi ra sẽ bị các trưởng bối dẫn dắt, khó nhọc di chuyển, tìm kiếm những người đồng hành bị thất lạc.
- Trong quá trình này mới thật sự gọi là rèn luyện. Cuối cùng, hai nhóm người sẽ cùng trở về.