Chương 2457: Vô cùng lo sợ
Chương 2457: Vô cùng lo sợChương 2457: Vô cùng lo sợ
Tuy người bán thứ này không biết nó là gì, hắn chỉ biết nó rất cứng nên mới đem bán.
Sau đó Lâm Phong đưa ra mức giá hợp lý, nên hắn dễ dàng mua được món đồ. Cuối cùng, Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết cũng đi vào khu vực sâu hơn, bởi vì các gian hàng đó đều là của những người có thực lực mạnh mẽ. Họ bán những thứ họ tìm được, thế nên giá trị cũng cao hơn.
- Xem ra đây mới là khu vực trung tâm của hội chợ, rõ ràng chất lượng của những thứ này cao hơn rất nhiều, tiếc là phần lớn chúng không có tác dụng gì với chúng ta.
Sau khi đến đây, Lâm Phong và Hàn Lăng Tuyết đã nhìn thấy nhiều thứ thú vị và cũng mua một số thứ.
Nhưng đa số đều không có tác dụng gì với hai người, cho nên Hàn Lãnh Tuyết vẫn có chút thất vọng. Tuy nhiên, lúc này Lâm Phong không tỏ ra thất vọng như vậy.
Vì Lâm Phong tin chắc rằng ở đây nhất định có thứ mà hắn có thể sử dụng, còn nếu không có thì cũng chẳng sao, dù sao đây chỉ là một thành phố nhỏ ở rìa của Thiên Hoang Cảnh.
Chờ đến khi đến những thành phố lớn hơn, chắc chắn sẽ tìm được thứ có ích cho họ.
Lâm Phong mang theo tâm trạng này tiếp tục tìm kiếm, nhưng vô tình nhìn thấy một thứ khiến hắn sợ hãi. ...
Thậm chí ngay cả hơi thở bị áp chế của Lâm Phong cũng có chút rối loạn, Hàn Lãnh Tuyết lập tức nhận ra sự dao động này của Lâm Phong.
Hắn tò mò nhìn Lâm Phong, không hiểu Lâm Phong nhìn thấy cái gì, hay là điều gì khiến Lâm Phong sợ hãi đến vậy. ...
Ngay cả hơi thở của hắn cũng có chút hỗn loạn, cũng may Lâm Phong bình tĩnh lại rất nhanh, nếu không nhất định người khác sẽ cảm nhận được.
- Ngươi nhìn thấy gì? Thứ gì có thể khiến ngươi phản ứng mạnh mẽ như vậy? Xem ra thứ này không đơn giản. Nói cho ta biết, ngươi đã nhìn thấy cái gì?
Lúc này Hàn Lãnh Tuyết rất tò mò Lâm Phong nhìn thấy gì mà khiến hắn có phản ứng lớn như vậy.
Lâm Phong nghe vậy, ra hiệu cho Hàn Lãnh Tuyết đi theo mình. Hàn Lãnh Tuyết đi theo Lâm Phong vẻ mặt nghỉ hoặc. Lâm Phong đến trước một gian hàng, gian hàng này bày bán không nhiều đồ, nhưng hầu hết đều là những thứ kỳ lạ, thu hút không ít người đến xem.
Từ khi bước vào hội chợ đến giờ, Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đã xem qua rất nhiều gian hàng.
Lâm Phong chỉ mua một thứ duy nhất, đó là tài liệu luyện đan. Hàn Lãnh Tuyết mua nhiều hơn một chút, nhưng chủ yếu là những thứ hay ho.
Nhưng những thứ này đối với Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đều không có ích lợi gì.
Vì vậy, đối với họ, chuyến đi đến hội chợ này thực sự không thu hoạch được như mong đợi. Thế nhưng Lâm Phong lại không hề nản lòng, hẳn cảm nhận được khi đi sâu vào hội chợ, hắn sẽ thấy nhiều thứ thú vị hơn nữa, thậm chí có thể tìm được thứ hữu ích cho cả hai.
Khi vào trong, Lâm Phong đột nhiên bị một thứ gì đó thu hút, Hàn Lãnh Tuyết thấy vậy cũng rất tò mò.
Hắn muốn biết Lâm Phong kinh ngạc vì thứ gì, hắn không ngờ với tính cách bình tĩnh của Lâm Phong lại có thể rung động lớn như vậy.
Điều này thực sự khiến hắn quá tò mò, cuối cùng Lâm Phong dẫn Hàn Lãnh Tuyết đến một gian hàng.
Gian hàng này trưng bày rất nhiều thứ kỳ dị, Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết đều không biết hầu hết những thứ đó là gì.
- Lão bản, thanh kiếm này có giá thế nào? Ta cảm thấy thanh kiếm này rất tốt, muốn mua về sưu tâm, không biết ngươi muốn bán với giá bao nhiêu? Lâm Phong đi tới quây hàng, chỉ vào một thanh kiếm rỉ sét đặt trên quầy hàng, sau đó hỏi.
Hàn Lãnh Tuyết thấy hành động của Lâm Phong, hắn cau mày và bắt đầu kiểm tra thanh kiếm. Thanh kiếm trông rất đẹp nhưng nó đã bị rỉ sét.
Cho dù trước đây thật sự là pháp bảo, hiện tại cũng không có giá trị bao nhiêu. Cho nên Hàn Lãnh Tuyết thật sự không hiểu vì sao vừa rồi Lâm Phong phản ứng lớn như vậy. Lúc này hắn thậm chí bắt đầu tự hỏi, chẳng lẽ hắn không nhìn ra giá trị của thanh kiếm gãy này sao?
Vì thế Hàn Lãnh Tuyết chủ động lấy thần thức của mình kiểm tra thanh kiếm cẩn thận nhưng vẫn không phát hiện ra gì bất thường...
Đột nhiên hắn không hiểu, nhưng Hàn Lãnh Tuyết biết, vừa rồi Lâm Phong phản ứng lớn như vậy, có nghĩa là thanh kiếm này có chỗ đặc biệt của riêng nó. Có lẽ do hắn hiểu biết hạn hẹp nên không nhìn ra. Hơn nữa, sau khi nghe câu hỏi của Lâm Phong, lão bản cũng ra giá.
Giá hắn đưa ra không cao lắm, nhưng cũng không thấp. Lâm Phong nghe vậy, tỏ vẻ không hài lòng.
- Lão bản, thanh kiếm này của ngươi rõ ràng là một thanh kiếm gãy. Dù lúc nó còn nguyên vẹn có uy lực lớn đến đâu thì bây giờ giá trị của nó cũng không lớn như vậy.
- Ta chỉ muốn mua để sưu tầm, cho nên giá của ngươi đưa ra quá cao, có thể ra giá rẻ hơn được không.
Lời nói của Lâm Phong khiến Hàn Lãnh Tuyết càng khó hiểu. Mặc dù mức giá mà lão bản đưa ra tuy không thấp, nhưng đối với Lâm Phong đó chỉ là giọt nước trong thùng, hắn không cần phải trả giá.
Hơn nữa, Lâm Phong trước giờ chưa bao giờ trả giá cái gì, điều này khiến Hàn Lãnh Tuyết càng thêm bối rối.