Chương 2467: Quả thật là đồ tốt
Chương 2467: Quả thật là đồ tốtChương 2467: Quả thật là đồ tốt
- Nghe thuộc hạ của ta nói, hai vị muốn dùng đan dược thượng phẩm để mua đồ. Nếu đúng là vậy, ta đành phải tự bêu xấu mời hai vị đến xem món đồ trong tay ta có phải là thứ hai vị muốn hay không.
Lão bản dược quán biết rất rõ, đối phương có thể lấy ra đan dược thượng phẩm để mua đồ, vậy nếu hắn tiếp tục mang ra mấy món đồ không đáng giá thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đối phương chắc chắn sẽ không hứng thú, cho nên hắn bình tĩnh lấy ra bảo vật trấn tiệm của mình.
Khi Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết nhìn về phía lão bản phía đối diện, thấy hắn lấy món đồ đó ra xong, cả hai lập tức hiểu rằng đây đúng thật là cái hai người bọn họ cần. Hơn nữa, đó còn là một thứ rất khó để có thể tìm được. Tuy nhiên, Lâm Phong biết rất rõ nếu lão bản có thể cầm ra được món đồ như thế thì nói không chừng hắn sẽ có món đồ quý hơn, dù là không có món đồ quý hơn thì món có cùng cấp bậc như món này chắc hẳn Sẽ CÓ.
Vì vậy Lâm Phong thoái mái cầm lấy món đồ đó, sau đó quan sát trong chốc lát rồi gật nhẹ đầu. Còn lão bản của dược quán cũng không chút nào lo lắng nào về việc Lâm Phong và Lãnh Tuyết sẽ cầm đồ của hắn rồi chạy trốn, suy cho cùng, người có thể mở được một dược quán ở một thành thị lớn như vậy thì tất nhiên hắn phải có vài phần thực lực.
- Đồ của ngươi đúng là không tệ nhưng tiếc là số lượng quá ít. Còn gì nữa không? Nếu còn gì nữa thì đem ra hết đi, về phần giá cả thì ngươi không cần phải lo lắng. Ta chỉ lo chỗ ngươi không có đủ đồ ta muốn chứ không có thứ gì là ta không mua nổi.
Lúc này, Lâm Phong cảm thấy hắn như một đại thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu có. Thế nhưng đúng là Lâm Phong giàu có thật.
Chỉ là hắn muốn mua thêm những món mà hắn có thể sử dụng được từ lão bản dược quán này, cho nên hắn bèn trưng ra bộ dáng tiêu chuẩn của một thiếu gia con nhà giàu đích thực.
Lão bản dược quán sau khi nghe Lâm Phong nói xong, ngay lập tức ý thức được mối lớn tới rồi.
Vì vậy hắn không chút ngần ngại lấy ra hai món bảo vật trấn tiệm còn lại. Sau khi Lâm Phong xem xong thì ngạc nhiên và mừng rỡ vô cùng.
Từ lần đầu nhìn thấy Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết, lão bản dược quán đã biết cả hai không phải kẻ tâm thường.
Suy cho cùng, từ khí thế của họ là có thể thấy rằng hai người bọn họ rất mạnh.
Hắn cũng không thể biết được cả hai đang ở cảnh giới nào, điều này cho thấy Lâm Phong và Hàn Lãnh Tuyết mạnh hơn hắn rất nhiều.
Đồng thời hắn có thể dễ dàng thấy được, tuổi tác của hai người không lớn lắm. Dưới độ tuổi như thế mà có thể có thực lực cao như vậy, đây tuyệt đối không phải là người bình thường.
Vì vậy, hắn cũng rất khách khí lấy ra bảo vật trấn tiệm của mình, Lâm Phong nhìn thấy xong thì hết sức ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
Bởi vì đây chính là thứ mà hắn đang †ìm kiếm. Thế nhưng, Lâm Phong muốn xem lão bản dược quán còn món đồ nào có giá trị hơn nữa không. Kể cả khi không có món nào hơn thế thì với những đồ có chất lượng như vậy, lấy được thêm vài món cũng tốt. Sau đó, lão bản cũng không keo kiệt lấy ra thêm hai món bảo vật trấn tiệm còn lại.
Lâm Phong nhìn thấy xong thì cảm thấy vô cùng hài lòng, bởi vì trong hai món còn lại có một món chính là thứ hắn cần.
Mặc dù tạm thời hắn không cần dùng đến món còn thừa kia nhưng giữ lại những thứ này chắc chắn về sau sẽ có lợi.
- Hai món này cũng được, ta có thể dùng. Lão bản, ngươi ra giá đi. Ta muốn mua cả ba thứ này, ngươi xem giá bao nhiêu thì phù hợp?
Lâm Phong không chút dông dài mà bày tỏ ý muốn mua cả ba món đồ. Nghe xong lời này, đừng nói là tên tiểu nhị quán mà ngay cả bản thân lão bản cũng phải ngạc nhiên.
Hắn còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, dù sao một món cũng đã đủ để đổi lấy hai viên đan dược thượng phẩm kia, ấy vậy mà Lâm Phong lại muốn mua cả ba.
Đấy là tận sáu viên đan dược thượng phẩm đó. Đối với lão bản dược quán này, đây cũng là con số khổng lồ. Có lẽ cả đời hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đan dược như vậy, thế mà lần này Lâm Phong lại muốn dùng giá đấy mua cả ba món đồ kia.
Nếu là mấy thứ khác thì còn dễ nói, có thể cầm mấy đồ bình thường đến mua. Nhưng với những món đồ quý giá như thế này thì ngoại trừ đan dược thượng phẩm ra, không thể nào dùng thứ khác để trao đổi được, dù sao món đồ như vậy đều hiếm có khó tìm.
Đối với lão bản dược quán, nếu bán để đổi thành vật khác thì lại quá lãng phí của trời. Nếu Lâm Phong thật sự có thể lấy ra sáu viên đan dược thượng phẩm cùng một lúc để mua ba món bảo vật trấn tiệm này, vậy thì sợ rằng bất kỳ giao dịch làm ăn nào trong gần trăm năm nay của hắn đều chỉ là buôn bán tâm thường.