Lâm Phong suy đoán, con số phía sau là xác suất linh thú còn lại thu được kỹ năng sau khi hấp thu. Các linh thú còn lại hấp thu xong, chỉ có xác suất một phần ngàn đúng là quá thấp.
Tinh hạch của linh thú này bình thường đã nổi tiếng là hiếm thấy, sao có người có thể một hơi hấp thu hàng trăm hàng ngàn viên tinh hạch của linh thú chứ?
Thấy Lâm Phong nhìn chằm chằm vào viên tinh hạch, A Kiệt còn cho rằng lời mình vừa nói đã đả kích Lâm Phong, vội vã đổi giọng:
- Tuy xác suất rất thấp nhưng luôn có, hơn nữa lại thêm có nhu cầu của Linh Đan Sư, muốn bán thứ linh hạch này chắc chắn không cần lo... Vật hiếm thì quý, thứ này tuyệt đối là hàng bán chạy.
- Cho dù là viên cấp D+ trong tay ngươi, chỉ cần ngỏ ý muốn bán ra, sẽ có người chịu mua, đừng nói là học sinh trong trường học, nhóm Ngự Thú Sư Bạch Ngân trong xã hội cũng khá thích nó.
- Dù sao bọn họ không mua nổi linh đan, không thể làm gì khác ngoài mua linh hạch xem như vật thay thế.
Lâm Phong nghe xong những lời nói nửa như an ủi lại nửa như thật lòng của A Kiệt, thật ra hắn không có phản ứng gì. Hắn không phải thật sự bị đả kích, chỉ đơn thuần đang làm quen, thăm dò càng nhiều công năng của Thông Thiên Thần Giám thôi.
Lâm Phong bắt đầu ý thức được, mình không những có thể sử dụng tinh thần lực nói chuyện trực tiếp với Thông Thiên Thần Giám, đưa ra yêu cầu, thậm chí có thể trực tiếp mở ra bản Thần Điển trong ý thức kia, để kiểm tra tin tức vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.
Nhưng thông tin liên quan tới sau Địa Thú có phần không đầy đủ, thiên thú lại phân nửa không đầy đủ, mà Thánh Thú và Thần Thú thì ngay cả tên cũng dứt khoát không có.
Ban đầu, Lâm Phong cho rằng Thông Thiên Thần Giám chỉ ghi chép một ít tin tức như vậy thôi. Nhưng sau khi xem tỉ mỉ cả bản, phát hiện phần không đủ cũng không phải là thiếu sót, mà tạm thời bị che lại.
Ở trên Thần Điển có một vài từ mấu chốt cuối cùng bị che lại bởi một màn sương mỏng nhưng tạm thời không có cách nào nhìn thấu.
Nói cách khác, sau này mình có thể đột phá phần che giấu đó, chỉ cần thực lực của mình càng mạnh hơn, phần bị sương mù che phủ trên Thần Điển sẽ sẽ tự động tản ra.
- Thú vị thật, chờ ta mạnh hơn mới có thể giải được nội dung phía sau à? Cũng may ngươi không cần nạp tiền mới mở khóa, bằng không ta thật sự không biết nên làm gì.
Lâm Phong lẩm bẩm, nhưng A Kiệt ngồi bên cạnh lại cho rằng hài tử này vừa trải qua một trận đại chiến, thật vất vả mới lấy được một viên linh hạch, kết quả bị mấy câu nói của mình đả kích tới choáng váng.
Không ngờ hắn bắt đầu trực tiếp nói chuyện cùng không khí, vậy không phải là choáng váng thì còn là gì?
- Lâm Phong à, vừa rồi là ta không đúng, ta không nên nói như vậy…
- Kiệt ca? Ngươi đang làm gì vậy?
Lâm Phong hoàn hồn, nhìn thấy Kiệt ca vừa rồi còn đang êm đẹp, bây giờ suýt nữa quỳ xuống, còn tưởng Kiệt ca bị choáng váng. Cứ như vậy, hai người đều cho rằng đối phương bị choáng váng, ngây người không hiểu hồi lâu.
Sau khi náo loạn hồi lâu, bọn họ rốt cuộc đã hiểu rõ, hai người ngồi trở lại vị trí của mình, bắt đầu thương lượng xem tiếp theo nên đi đâu.
Rất rõ ràng, xung quanh bộ lạc Cự Ma đã không còn an toàn nữa. Nếu bọn họ muốn tiếp tục rèn luyện, tốt nhất là trực tiếp rời khỏi bộ lạc Cự Ma, đi tìm đối thủ thích hợp khác.
Hoặc bọn họ có thể kết thúc rèn luyện trước giờ, lựa chọn trực tiếp trở lại trong doanh địa đang xây dựng.
Chủ yếu chỉ có Kiệt ca suy nghĩ đến lựa chọn sau. Hai người này đã sớm nhìn thấu chân tướng rèn luyện, cho dù bọn họ tiếp tục đi khiêu chiến các loại linh thú đối địch, cũng mất đi giá trị thật sự của lần rèn luyện này.
Hoặc có lẽ là lần rèn luyện này vốn để cho đám Ngự Thú Sư gà con làm quen với hoàn cảnh ở ngoại và các loại tình huống cùng uy hiếp sẽ đột nhiên xảy ra, rèn luyện năng lực phản ứng của bọn họ khi đối mặt với nguy hiểm mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Còn chuyện săn giết linh thú gì đó, khắp nơi trên mặt đất ở đây đều là linh thú cấp Hoàng Kim, linh thú cấp Bạch Ngân sinh sống, nhất định phải tập trung thành bộ lạc giống như Sâm Lâm Cự Ma, nếu không chỉ có một con đường chết.
Đặc điểm ở cấm địa đã quyết định đám nhóc này ở vòng ngoài cấm địa không có bao nhiêu đối thủ thích hợp, chứ đừng nhắc tới tiến hành huấn luyện chiến đấu đặc biệt.
Phần lớn mọi người đối mặt với linh thú ở vòng ngoài cấm địa, đều chỉ có thể lựa chọn dùng linh thú kéo dài thời gian, sau đó chạy trốn. Chỉ có một số ít người dưới tình huống có thể dựa vào ưu thế về số lượng để đánh bại một con linh thú.
Trong nhóm các thành viên tiến vào rèn luyện, có lẽ chỉ có một mình Lâm Phong có thể đơn độc đối mặt với một con Đội trưởng tuần tra Sâm Lâm Cự Ma Bạch Ngân bát giai.