Nếu Lâm Phong và Hạ Sơ Tuyết đã sớm có đủ thực lực đối mặt với các tình huống trong cấm địa này, đã có năng lực phản ứng tương đối với hiện trường, rèn luyện phối hợp chiến đấu, như vậy có lẽ không cần bảo hai người bọn họ tiếp tục lang thang ở ngoài nữa.
Nếu tiếp tục lang thang nữa, sẽ chỉ tăng thêm nguy hiểm. Linh thú trải qua chiến đấu rèn luyện cũng phải tiến hành theo chất lượng, bây giờ trực tiếp đối mặt với kẻ địch mạnh, sẽ chỉ mang tới hiệu quả ngược lại.
Cũng giống như lần này, linh lực hai con linh thú của Hạ Sơ Tuyết đã sắp cạn kiệt. Nếu không phải Lâm Phong giải quyết xong đối thủ bên này, bảo Vô Thường qua tiếp viện, có thể đoán trước được hai con linh thú sẽ bị đánh tan tác.
Loại chiến đấu cận kề với cực hạn này có thể kích thích linh thú trưởng thành, nhưng cùng lúc đó cũng là một thanh kiếm hai lưỡi, tốt quá hoá dở.
Lâm Phong tất nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này. Hắn quay đầu nhìn về phía Hạ Sơ Tuyết bên cạnh. Hai con linh thú vẫn đang nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian ngắn rõ ràng không có cách nào khôi phục lại.
Lâm Phong trầm ngâm một lát, sau đó nhìn về phía A Kiệt:
- Vậy được rồi, chúng ta về doanh địa mới thôi. Nói không chừng có thể gặp được tình huống gì đó, hoặc gặp được người khác đấy.
Ba người thu dọn sơ qua doanh địa, bắt đầu đi tới theo tuyến đường trên bản đồ. Vị trí doanh địa mới được dựng lại chắc hẳn nằm ở bên một hồ nước, hoàn cảnh nơi đây rất tốt, hơn nữa xung quanh không có linh thú gì mạnh sinh sống.
Dựa trên những điểm mấu chốt này, người chịu trách nhiệm tổ chức rèn luyện đã sớm tiến hành thích hợp, trinh sát, sàng lọc và dọn dẹp, để bảo đảm sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn.
Hơn nữa, dựa theo thiết lập ban đầu, mấy Ngự Thú Sư cao cấp chủ yếu cơ bản sẽ âm thầm tọa trấn ở xung quanh doanh địa mới, tất nhiên cũng bao gồm Ngự Thú Sư Kim Cương là Lý lão.
- Chẳng qua đoạn được này cũng xem như yên ổn, trên đường tới chỉ gặp mấy lần linh thú tập kích. Chỉ mong đợt rèn luyện năm nay có thể chết ít đi mấy người.
Trên đường đi tới doanh trại, Lâm Phong nghe Kiệt ca than một câu, trong lòng chẳng những không yên tâm, không ngờ càng thấy bất an hơn.
Rèn luyện lâu như vậy làm Lâm Phong quên mất trong này còn âm thầm che giấu một uy hiếp cực lớn. Hiện nay, người của Huyết Thú Giáo còn chưa xuất hiện, bọn họ không có khả năng thật sự nhịn xuống, không ra tay với đội ngũ chứ?
Nhiều hậu nhân thừa kế gia tộc lớn như vậy, còn có vài thiên tài ở các nơi trong tỉnh Thiên Hà, phong cách hành sự của Huyết Thú Giáo là thà rằng tự hại mình một nghìn cũng phải khiến kẻ địch bị thương tám trăm.
Cũng giống như lần trước bị Cục Ngự Thú đánh bại, sở dĩ có không ít người thà chọn tự nổ cũng không để cho người của Cục Ngự Thú bắt bọn họ về thẩm vấn, đây mới là phong cách nhất quán của Huyết Thú Giáo.
Mà bây giờ đã qua nhiều ngày như vậy, có có rất nhiều người phân tán trong một khu vực lớn như vậy ở vòng ngoài cấm địa, nhóm người của Huyết Thú Giáo có lẽ đã âm thầm triển khai hành động gì?
Cho dù Cục Ngự Thú và những người của gia tộc lớn đã sớm biết về sự tồn tại của Huyết Thú Giáo, nhưng dù sao trong cấm địa đầy những uy hiếp, cho dù là đám người chịu trách nhiệm bảo vệ cũng chưa chắc có thể an toàn trở ra.
Thấy sắc mặt Lâm Phong càng lúc càng thâm trầm và lo lắng, A Kiệt không rõ vì sao, còn tưởng Lâm Phong phát hiện ra linh thú nào đó đang ẩn nấp:
- Sao vậy Lâm Phong? Trên đường chúng ta đi có vấn đề gì à?
Lâm Phong do dự, cảm thấy A Kiệt hẳn cũng biết chuyện này:
- Kiệt ca, ngươi biết Huyết Thú Giáo xuất hiện thời gian trước không o? Bọn chúng có thể ra tay trong lần rèn luyện này không?
A Kiệt nghe được lời này, rõ ràng hơi do dự:
- Sao ngươi biết Huyết Thú Giáo xuất hiện?
- Bọn chúng xuất hiện để giết ta, đáng tiếc có người của Cục Ngự Thú ở đó, bọn chúng mới đánh lén không thành công.
Lâm Phong nói rõ sự thật.
- Khá lắm! Thì ra là thế. Lúc trước, ta có nghe nói Huyết Thú Giáo ra tay đánh lén thiên tài nào, kết quả đá trúng tấm sắt.
Câu trả lời này ngoài dự đoán của Lâm Phong, nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý.
- Được rồi, nếu đã vậy, ta nói cho ngươi biết cũng không sao. Lần này Cục Ngự Thú và các gia tộc đều âm thầm phái không ít người đi theo. Nếu lần này Huyết Thú Giáo không ra tay thì thôi, nếu bọn chúng dám ra tay…
Sắc mặt A Kiệt trở nên lạnh lùng, siết chặt nắm tay:
- Bọn chúng dám đến bao nhiêu người, chúng ta đều sẽ khiến cho chúng có đến mà không có về.
- Vậy thì tốt rồi, các ngươi đều đã biết, hơn nữa còn kịp chuẩn bị, ta cũng không cần lo lắng nữa.
Lâm Phong gật đầu, biểu thị nếu vậy thì không có vấn đề gì nữa.
Ba người chạy trên đường suốt một ngày vẫn chưa tới doanh trại mới, mãi đến buổi chiều ngày hôm sau, bọn họ vượt qua một ngọn núi, Lâm Phong cuối cùng mới nhìn thấy hồ nước kia. Bên hồ đã dựng không ít lều vải.