Loại độc chất này có độc tố gây mất cảm giác, có thể khiến cho người trúng độc và linh thú tạm thời không có sức, nhìn qua hiệu quả không khác nào độc dược của Huyết Thú Giáo nhưng thời gian kéo dài rất ngắn.
Hơn nữa, hiệu quả đối với linh thú cấp Hoàng Kim rất yếu, còn gần như không có hiệu quả đối với Bạch Kim.
Dưới sự phối hợp của Lâm Phong và quan chỉ huy ẩn nấp phía sau, một nhóm Ngự Thú Sư Hoàng Kim đều được thông báo, bọn họ sẽ cố ý chỉ huy linh thú ngã xuống đất vào thời điểm thích hợp, tùy thời phát động.
Vì cam đoan hiệu quả đủ chân thật tới mức có thể lừa gạt được người của Huyết Thú Giáo, đồng thời cũng đề phòng tin tức bị lọt ra trước, quan chỉ huy chỉ chọn lựa một vài người tuyệt đối không có vấn đề tới chịu trách nhiệm chuyện này.
Đợi đến tối, mọi người trong doanh trại đều ngồi quây quần bên nhau, ở giữa là đống lửa cháy hừng hực, còn có bát canh thịt và miếng thịt thú nướng cực lớn được đặt trên giá đang quay.
- Ha hắc hắc, canh thịt tới rồi.
Ngự Thú Sư tuổi trẻ tự xưng là Lưu Thâm với Lâm Phong vào ban ngày đang vô cùng nhiệt tình chia canh thịt cho mọi người.
Chờ tới lúc hắn phát canh đến trước mặt Lâm Phong, thấy Lâm Phong cầm bát canh thịt và thịt nướng nhưng không định ăn, hắn không khỏi sửng sốt:
- Này này, thịt đã nướng chín rồi, sao ngươi còn chưa ăn vậy?
Lâm Phong mỉm cười:
- Lão Lưu à, mọi người đều không dám ăn, có người nói có người bỏ độc vào trong thịt nướng và canh đấy.
- Ha ha ha, Lâm đại thiên tài, ngươi đúng là thích nói đùa. Mau tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, ta sẽ không quấy rầy nữa. Ta đi đây.
Lưu Thâm nói xong, định đưa tới vị trí tiếp theo.
- Ngươi không thể đi.
A Kiệt đột nhiên lên tiếng ngăn cản Lưu Thâm, hắn có thể xác nhận trước đây mình chưa từng nhìn thấy người này. Nhưng cái tên Lưu Thâm này đúng là có trong danh sách.
Nói cách khác, người này đã giết chết Lưu Thâm, sau đó mạo danh thay thế.
Bởi vì lúc trước không suy nghĩ đến vấn đề an ninh này, đúng là có sơ hở về mặt xác nhận thân phận. Dù sao lúc trước bọn họ không nghĩ tới sẽ có người trực tiếp mạo danh thế thân lẻn vào trong.
- Kiệt ca, ngươi sẽ không thật sự tin tưởng vào lời nói đùa của Lâm đại thiên tài chứ? Hai chúng ta đều cùng một thành phố mà.
- Ta tin, ta rất tin.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề. Lưu Thâm ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lo muốn chết. Chẳng ban ngày Lâm Phong nhìn ra được manh mối gì, hắn thực sự phát hiện ra?
Không phải vậy chứ? Bọn họ sử dụng là độc dược đặc biệt chỉ một phần trong Huyết Thú Giáo mới có, căn bản không truyền ra ngoài, tất nhiên không thể nào dễ dàng nhìn thấu cách sử dụng độc dược.
Nhưng hắn không biết, Lâm Phong có Thông Thiên Thần Giám trong tay, đừng nói là độc dược, ngay cả thành phần tổng hợp thuốc và cách giải đều có.
- Kiệt ca, sao… sao ngươi cũng thích nói đùa vậy.
Ánh mắt A Kiệt đầy ẩn ý:
- Nếu ngươi không thả độc, ngươi hãy uống hết bát canh thịt và xâu thịt nướng này đi.
- Kiệt ca, canh thịt này rất quý, ta chỉ là Ngự Thú Sư mới, sao có thể trực tiếp uống phần của người khác chứ? Tự ta có, chờ lát nữa lòng xong, ta sẽ uống.
Trán Lưu Thâm bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Nếu chuyện này bị lộ ra, vậy mình chỉ có một con đường chết.
- Ngươi xem ngươi vội vội vàng vàng khổ cực bao nhiêu, uống thêm một chén canh đã tính là gì chứ? Nếu ngươi thật sự không uống, chứng tỏ ngươi hạ độc.
- Cái này, cái này không ổn lắm đâu?
Lưu Thâm nhìn xung quanh. Lúc này đã có mấy người nhìn về phía bên này, chú ý Lưu Thâm đang phụ trách phát canh vì sao dừng lại.
Nếu bị trì hoãn nữa, chẳng những mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa dược tính trong người những kẻ uống canh trước đó sẽ phát tác, mình cũng sẽ bị lộ.
Thật ra sau khi uống xong canh thịt, dược tính phải mất một thời gian mới phát tác. Lưu Thâm quyết tâm nhíu mày:
- Ngươi nhất quyết muốn vậy, đúng không? Ai muốn hãm hại ta hả? Được, nếu vậy, ta sẽ uống.
Lưu Thâm nói xong, nhận lấy bát canh thịt trong tay A Kiệt và uống một hơi cạn sạch:
- Không mặn không nhạt, mùi vị cực ngon, Kiệt ca, ta nói không sai chứ!
- Ha ha ha ha, ta không phải thấy ngươi bận tới bận đi quá cực khổ sao? Ta bảo ngươi nghỉ ngơi, ngươi khẳng định sẽ không chịu, chỉ có thể đưa ra hạ sách này, để ngươi uống chén canh cho ấm người thôi.
A Kiệt nhất thời cười ha ha với vẻ thực hiện được trò đùa dai. Lâm Phong ở bên cạnh cũng mỉm cười, khiến Lưu Thâm vừa rồi đã âm thầm hạ quyết tâm cả hai cùng chết lại sửng sốt.
Chẳng lẽ hai người kia chỉ muốn đùa với mình?
Nhưng thái độ, giọng nói và biểu tình bức bách của hai người vừa rồi không giống như đang nói đùa, cảm giác như mình không uống sẽ phải vạch trần mình vậy.
Lưu Thâm không hiểu nổi, nhưng hắn biết trong canh mình uống quả thật có độc dược, vì vậy lập tức nói:
- Kiệt ca, vậy ta không quấy rầy nữa. Ta còn phải phát canh cho những người khác đấy.