Khi thấy Lưu Thâm đi xa, Lâm Phong và A Kiệt nhìn nhau cười, sau đó hai người cầm canh thịt trên tay lên uống cạn. Thuốc bên trong đá sớm được Lâm Phong đổi.
Để giả cho giống, bọn họ tất nhiên cũng phải uống canh thịt.
Chỉ là trong lòng hai người đột nhiên chấn động, rất có ăn ý muốn thăm dò Lưu Thâm, không ngờ tên này thực sự cẩn thận, tình nguyện mạo hiểm mình trúng độc cũng phải chống đỡ cục diện này.
- Xem dáng vẻ của tên Lưu Thâm vừa rồi, ta suýt nữa cho rằng hắn muốn trực tiếp liều mạng với chúng ta.
- Kiệt ca tiện tay đặt cái bát xuống đất, ngả người xuống thảm cỏ phía sau, duỗi người một cách thoải mái:
- A, đã rất lâu rồi không thoải mái như vậy, hôm nay hiếm khi có ngày nghỉ, phải nghỉ ngơi cho khỏe, chờ lát nữa còn phải đánh một trận đánh ác liệt đấy.
- Ừ, Kiệt ca ngươi cũng đừng khinh địch. Người của Huyết Thú Giáo dám vào trong cấm địa, đã đủ để chứng minh thực lực của bọn họ vậy sẽ không quá kém. Phải đề phòng đấy.
- Ngươi yên tâm đi, chuyện này còn phải chờ ngươi dạy ta à?
Kiệt ca bất mãn quay đầu nhìn về phía bầu trời, rất nhanh đã phát hiện ra manh mối, hắn nhẹ nhàng kéo góc áo của Lâm Phong:
- Không đúng, trong không khí có thuốc bột dạng độc! Đây là một loại thuốc mê mãn tính, sau khi hít vào quá nhiều sẽ khiến cho cả người tê dại không có sức. Đám khốn kiếp Huyết Thú Giáo này còn rất cẩn thận đấy.
Nếu trực tiếp dùng thuốc độ có hiệu quả quá mạnh, chẳng những có khả năng tổn thương nhầm tới người nhà, còn dễ bị phát hiện. Vì vậy, đám giáo đồ Huyết Thú Giáo này lựa chọn dùng thuốc bột có hiệu quả mất cảm giác vừa tốt lại vừa dễ che giấu.
Mọi người hít vào trong thời gian ngắn sẽ gần như không có phản ứng gì. Đợi đến khi bắt đầu xuất hiện hiệu quả, sợ rằng rất nhiều người sẽ chỉ cho rằng khuya rồi, mình buồn ngủ.
Đợi tới khi có người phát hiện ra tình hình không đúng, có lẽ mọi người đều đã có cảm giác không còn sức lực.
- Không ngờ đám giáo đồ này còn rất thông minh. Không được, ta phải nghĩ cách.
Lâm Phong nhướng mày, sau đó nhìn đống lửa ở giữa. Trong lòng hắn chấn động, âm thầm chỉ huy Vô Thường dùng một phát Thứ Nguyên Trảm thuộc tính Ám chém vào một bên đống lửa trại.
Nhất thời lửa bắn ra xung quanh, rơm củi được chất xung quanh để tiện bỏ thêm vào gặp tia lửa, cháy lên.
- Tiểu Bạch, dùng Băng Phong Bạo dập tắt lửa.
Sau khi Lâm Phong ra hiệu, Hạ Sơ Tuyết vội vàng chỉ huy linh thú của mình dùng kỹ năng tới dập tắt lửa. Mà Băng Phong Bạo sinh ra số lượng lớn hơi lạnh, vừa dập tắt lửa, đồng thời cũng xuất hiện số lượng lớn hơi nước tạo thành khí lưu nhanh chóng thổi đi các hướng.
Sương độc vốn đang chậm rãi thẩm thấu đã bị khí lưu thổi tan đi.
Các giáo đồ Huyết Thú Giáo ẩn nấp ở nơi bí mật gần đó đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện này, vài người hơi hoảng loạn, ai không biết còn tưởng người của bọn họ ra tay trước giờ mới dẫn tới đống lửa đột nhiên bắn ra.
- Đừng hốt hoảng, tất cả đều cố gắng chờ đợi cho ta. Đám nhãi con này đã uống hết độc dược do Huyết Thú Giáo chúng ta đặc biệt luyện ra, mấy phút nữa bọn họ sẽ đều ngã xuống đất.
Người cầm đầu Huyết Thú Giáo hung hăng trừng mắt những người khác. Nếu bây giờ lỗ mãng ra tay, nhỡ đâu bị đám Ngự Thú Sư Hoàng Kim kia phát hiện ra manh mối thì phải làm sao?
Bây giờ, trong lòng các giáo đồ Huyết Thú Giáo còn đầy vui mừng, chờ đợi mọi người trong sân bị độc phát, để bọn họ đi vào thu gặt đầu người. Lúc này, bọn họ còn không biết, hành động của mình đã bị Lâm Phong phát hiện ra ngay từ đầu. Nội gian do bọn họ phái đi trà trộn vào đám đông đã bị Lâm Phong liếc mắt nhận ra.
Chưa được vài phút, dường như đón ý nói hùa với lời nói của người cầm đầu vừa rồi, trong đám người đột nhiên truyền tới vài tiếng kêu kinh ngạc, nhưng những tiếng kêu này cũng mang theo giọng điệu khác thường.
Sau đó, đám người giống như quân bài Domino, bắt đầu ngã xuống từng mảng, những người vừa rồi còn ngồi chung một chỗ chuyện trò vui vẻ, đột nhiên lần lượt cảm giác toàn thân không có sức.
- Không xong! Có…
- Người hạ…
- Độc.
Vẻ mặt Lâm Phong bất đắc dĩ, nhìn sang Kiệt ca đang diễn đầy hưng phấn, hơn nữa càng diễn càng ra sức.
- Thành công rồi!
Trong lúc nhất thời, những người khác còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lưu Thâm trong đám người đột nhiên chui ra, nhìn về phía đám người cười ha hả:
- Ha ha ha ha, tất cả các ngươi đều trúng độc rồi, ngu ngốc!
- Không phải ngươi cũng uống canh thịt sao?
- Ta có uống, nhưng ta đã lén chạy đi nôn ra rồi. Mà các ngươi cứ nằm trên mặt đất, chờ trở thành thực ăn cho linh thú Huyết Thú Giáo chúng ta bồi dưỡng đi!
Lưu Thâm vừa thưởng thức vẻ kinh ngạc hoảng sợ của những người khác, vừa đi đến bên cạnh A Kiệt và Lâm Phong, nhìn về phía hai người cười lạnh:
- Chúc mừng các ngươi đoán không sai, ta đúng là đã hạ độc, ha ha ha. Con bà nó, hai người các ngươi còn nghi ngờ ta à? Nghi ngờ ta không uống à? Uống các ngươi phải chết, không uống các ngươi cũng phải chết!