- Ngươi! Thật hèn hạ! Nhưng ngươi chỉ có một người, chúng ta có mấy chục người, chưa chắc đã không đánh thắng được ngươi!
Gương mặt A Kiệt "dữ tợn" như hận không thể cắn người khác, nhìn chằm chằm vào Lưu Thâm.
- Hừ, ai nói cho ngươi biết chỉ có một mình ta tới chứ? Huyết Thú Giáo chúng ta rất đông người, thế lực khổng lồ, lần này chỉ tùy tiện phái ra một vài người đã dễ dàng bắt được các người.
...
Hắn nói xong, trong bóng tối xung quanh đột nhiên chui ra mười mấy đều khoác áo choàng đỏ. Người cầm đầu chính là kẻ vừa nói chuyện, trên tay hắn đeo một chiếc nhẫn màu đỏ.
Lưu Thâm thấy những người này xuất hiện, nhanh chóng khom lưng cúi đầu thật sâu chào người cầm đầu:
- Thường trưởng lão, giáo đồ của Huyết Thú Giáo đã hoàn thành nhiệm vụ hoàn mỹ, tất cả đám người kia đều trúng độc ngã xuống đất.
- Tốt, không tệ. Đây mới là thủ hạ đắc lực của Huyết Thú Giáo chúng ta chứ. Phần thưởng ngươi xứng đáng được nhận sẽ không thiếu.
Người được gọi là "Thường trưởng lão" vén mũ áo choàng lên, lộ ra gương mặt thật của mình. Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt, cả phần đầu khô quắt giống như Hoạt Tử Nhân.
- Là ngươi! Thường Dạ năm năm trước!
Kiệt ca nhìn thấy gương mặt thật của người tới, sắc mặt nhất thời ớn lạnh, vẻ lạnh lùng này không thể là giả mà thật sự từ trong lòng sinh ra. Năm năm trước, vị Thường trưởng lão này đã trở thành tội phạm nổi tiếng bị truy nã xung quanh đây, hắn đã từng làm ra vô số chuyện ác. Cuối cùng vào năm năm trước, hắn mất tung tích trong đợt đuổi bắt của Cục Ngự Thú, Kiệt ca còn tưởng hắn đã chết lâu rồi!
Không ngờ bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây!
- Ồ? Không ngờ ta năm năm không xuất sơn, còn có người có thể nhận ra ta?
Thường trưởng lão nhìn về phía A Kiệt, trên cái đầu khô quắt nở nụ cười đáng sợ:
- Vậy lát nữa ta sẽ để cho ngươi được chết cuối cùng, ít nhiều gì cũng coi như tặng ngươi một món quà, để cho ngươi ôn lại dáng vẻ oai hùng của ta năm đó.
Kiệt ca nhìn dáng vẻ quỷ dị của Thường trưởng lão bây giờ, trong lòng nhất thời sợ run, đồng thời cũng nhận ra những điểm trùng khớp đáng ngờ của người này:
- Không đúng, năm năm trước, mặc dù ngươi là tội phạm bị truy nã nhưng chưa gia nhập Huyết Thú Giáo! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
- Ha hả, ngươi là một người sắp chết còn hỏi nhiều như vậy làm gì? Chẳng qua cũng được, ta tạm thời để cho người duy nhất nhận ra ta được chết rõ ràng.
Thường trưởng lão đường như cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, đi vòng quanh Lâm Phong và A Kiệt:
- Năm năm trước, đúng là hơi lâu. Năm năm trước, ta bị Cục Ngự Thú đuổi giết đến một nơi ở vòng ngoài cấm địa, muốn sống thì nhất định phải thâm nhập vào cấm địa.
- Nhưng lúc đó ta không chuẩn bị đầy đủ, thậm chí trên người bị thương, mạo muội thâm nhập vào cấm địa gần như chỉ có một con đường chết.
- Cuối cùng vì sống còn, ta không thể không lựa chọn tiến vào trong cấm địa, kết quả bị linh thú làm cho trọng thương.
- Lúc đối mặt với cái chết, ta gặp được giáo chủ đại nhân và mấy trưởng lão dưới quyền của hắn. Sau đó, ta gia nhập Huyết Thú Giáo, dùng bí pháp giành lấy cuộc sống mới, thậm chí đột phá bình cảnh trước đó. Linh thú của ta trực tiếp nâng cấp đạt đến thực lực Bạch Kim!
A Kiệt trông thấy Thường trưởng lão có chút điên cuồng, đột nhiên cười nhạt:
- Giành lấy cuộc sống mới? Nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, chắc không phải là trực tiếp hấp thu thêm sinh mệnh tương lai chứ?
- Ngươi làm nhiều việc ác, táng tận lương tâm, đáng lẽ nên chết vào năm năm trước. Để cho ngươi sống tới bây giờ, đúng là ông trời không có mắt!
Bị A Kiệt kích thích, Thường trưởng lão càng thêm điên cuồng kích động:
- Năm năm, năm năm! Ngươi biết năm năm qua, ta sống thế nào không? Hả?
- Để chứng minh thực lực và giá trị của ta với giáo chủ đại nhân, ta đã phải nhiều lần mạo hiểm tiến vào vòng giữa của cấm địa, săn số lượng lớn linh thú, linh tài cho Huyết Thú Giáo, còn săn giết rất nhiều Ngự Thú Sư tiến vào vòng ngoài cấm địa!
- Bọn họ quá yếu, cho nên bọn họ không xứng sống sót ra khỏi cấm địa!
- Các ngươi, các ngươi cũng quá yếu, cho nên chết ở trong cấm địa là chuyện đương nhiên!
Lâm Phong đoán đột tố trong cơ thể mình đã tự động tiêu tan gần hết, có thể tự do hành động. Hắn nhìn A Kiệt bên cạnh. A Kiệt thật ra đã sớm bình phục, chỉ là vẫn nằm trên mặt đất giả vờ mà thôi.
Chỉ có thể nói, cấm địa đúng là nỗi ám ảnh trong lòng Thường trưởng lão này. Năm năm trước, hắn bị ép phải một mình thâm nhập cấm địa, suýt nữa bỏ mạng, cho nên khi nhìn thấy tất cả những người tiến vào cấm địa, hắn đều sẽ cảm thấy khó chịu.
- Khi đó ngươi làm xằng làm bậy, sao không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy? Đó chính là báo ứng ngươi nên nhận.
- Ngươi may mắn còn sống, không nắm lấy cơ hội mai danh ẩn tích, tham sống sợ chết thì thôi, ngươi còn chạy đến tới đây làm gì? Ngươi lại định để Cục Ngự Thú đuổi vào cấm địa à?