- Tốt! Ngươi làm tốt lắm, Thiết Giác Tê! Nhanh dùng Xung Phong giết chết thằng ngốc này đi!
Thiết Giác Tê nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, cố làm ra tư thế xung phong, nhưng nó mới xông ra chưa được mấy mét, đã vấp phải một sợi xích sắt ngã xuống đất, sau đó ngã vào một cái hố lớn.
Mà phía dưới hố lớn còn đặt rất nhiều bẫy thú. Tiếng kêu rên của Thiết Giác Tê nhất thời vang vọng cả cánh rừng.
- Lâm Phong! Ngươi thật hèn hạ vô sỉ! Không ngờ ngươi lại dùng nhiều bẫy như vậy. Mẹ nó, ngươi đúng là không phải con người!
- Ha hả, ngươi đã định hạ độc chúng ta, chúng ta còn nói đạo nghĩa giang hồ với giáo đồ của Huyết Thú Giáo ngươi hay sao? Linh thú của ngươi đã không còn khả năng chiến đấu, ngươi chuẩn bị giơ tay chịu trói đi!
Lâm Phong vừa nói chuyện vừa ra hiệu cho Hạ Sơ Tuyết phía sau. Hạ Sơ Tuyết nhất thời ngầm hiểu, triệu hồi ra Yuki Douji. Nó cầm thanh kiếm Tuyết Hành trong tay, bay vào trong hố lớn.
Ở trong trời đêm đột nhiên xuất hiện một hơi lạnh, Yuki Douji vung vẩy Tuyết Hành, rất nhanh đã làm đóng băng các đốt ngón tay của Thiết Giác Tê, lại thêm bị bẫy thú kìm chế, Thiết Giác Tê chỉ có thể yếu ớt kêu rên.
Lưu Thâm nghe được tiếng linh thú của mình không thích hợp, cuối cùng mới nhận ra tình trạng của mình bây giờ không ổn lắm. Lâm Phong rõ ràng đã chuẩn bị trước khi tới, thậm chí có khả năng còn dẫn theo Kiệt ca kia.
Việc cấp bách bây giờ g không phải dây dưa với Lâm Phong, mà mình phải chạy trốn đến một nơi an toàn trước, lặng lẽ quan sát tình hình bên kia thay đổi thế nào.
Bàng quan mới là tốt nhất, giữ lại núi xanh không lo thiếu củi đất. Cùng lắm thì chờ sau này mình sẽ thu thập thằng nhóc Lâm Phong này sau!
Lưu Thâm đã quyết, hắn vung tay gọi ra mấy con linh thú còn lại, bảo chúng nó ở gần bảo vệ mình:
- Tỉnh Mộc Viên, Vỹ Hỏa Thú, Xích Huyết Cáp Mô yểm hộ ta!
Khi ba con linh thú đồng thời xuất hiện ở trên cây, cành cây rõ ràng lắc lư muón rơi. Lưu Thâm thấy thế lập tức an bài:
- Tỉnh Mộc Viên cùng Xích Huyết Cáp Mô xuống phía dưới, chú ý cẩn thận, trên mặt đất có khả năng có cạm bẫy. Các ngươi ngăn chặn Lâm Phong! Vỹ Hỏa Thú, dẫn theo ta rút lui!
Chỉ thấy một con linh thú thuộc loài mèo, cuối đuôi có màu đỏ nhạt che chở cho Lưu Thâm, muốn chạy về phía xa. Động tác nó xuống cây rất linh hoạt, hơn nữa còn có thể nhảy rất xa.
- Ngươi muốn chạy à? Ngươi đã hỏi qua ta chưa?
Lâm Phong triệu hồi ra linh thú, xoay người cưỡi lên, lập tức ra lệnh truy kích:
- Tiểu Ô, giải quyết hai con linh thú này. Vô Thường, truy kích con Vỹ Hỏa Thú mới lao vào trong rừng sâu. Cẩn thận đề phòng nó đấy!
Ở phía sau, Hạ Sơ Tuyết hô một tiếng:
- Lâm đại ca, chú ý an toàn, cẩn thận tên kia sắp chết phản công!
- Ừ, ta biết rồi.
Chỉ thấy Vô Thường tung bốn chân giống như bóng mờ, cũng nhanh chóng chui vào trong rừng sâu, bám theo mùi đặc biệt không hợp với cảnh vật xung quanh của Vỹ Hỏa Thú kia, rất nhanh tìm được hướng Lưu Thâm bỏ chạy.
Nhưng mà trong quá trình đuổi theo, thường có lửa và sương máu xông tới mặt, kèm theo các loại thủ đoạn đánh lén đa dạng.
- Lâm Phong! Ngươi thật sự không sợ chết à? Ngươi còn đuổi theo sao? Ngươi có tin lão tử dùng bí pháp của Huyết Thú Giáo giải quyết ngươi không?
Lưu Thâm đang chạy trốn vốn định dừng lại nghỉ ngơi, không ngờ phát hiện ra Lâm Phong ở phía sau vốn phải bị thương do trúng nhiều lần công kích lại không sao cả, vẫn còn kiên trì không ngừng truy kích mình.
Lưu Thâm thẹn quá thành giận, vung tay về phía cánh rừng sau lưng:
- Vỹ Hỏa Thú, dùng Liệt Diễm Phun trực tiếp đốt cả cánh rừng!
Vỹ Hỏa Thú vừa ép hơi phun ra, chỉ thấy một đường lửa dài từ trong miệng của Vỹ Hỏa Thú bắn về phía cánh rừng rộng lớn phía sau.
Ban đầu, hắn cho rằng con người đối mặt với ngọn lửa hừng hực như vậy, bình thường đều sẽ chọn dừng truy kích, dù sao chẳng may biến thành cháy rừng, cả hai bọn họ sẽ gặp phiền phức.
Đây không phải sợ rừng cháy, mà sợ lửa lớn thiêu đốt cánh rừng sẽ gây ra linh thú bạo động. Nhưng hắn không nghĩ tới Lâm Phong cứ trực tiếp xông qua lửa tới:
- Vô Thường, dùng kỹ năng nguyên tố hóa thân bảo hộ ta!
Vô Thường hóa thành trạng thái nguyên tố hóa thân với ánh sáng màu bạch kim trong suốt, sau đó quanh thân phát ra một vòng sáng thánh khiết, dễ dàng bảo vệ Lâm Phong xuyên qua biển lửa.
- Lâm Phong, ngươi không muốn sống nữa à?
- Ta không định lấy mạng của ngươi. Chẳng qua tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn theo ta trở về đi. Chờ các tiền bối bên tỉnh Thiên Hà xử lý xong Thường trưởng lão, sẽ cân nhắc tới chuyện thẩm vấn ngươi.
Lâm Phong xoay người, kế tiếp chính là cuộc chiến giữa các linh thú.
Ở trong tình huống một đấu một này, tốt nhất là sử dụng Linh Vũ Hóa để chiến đấu, tránh cho bản thể Ngự Thú Sư của mình gặp phải nguy hiểm gì đó, dẫn tới đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.