- Vô Thường, chú ý đừng để bị thương quá nghiêm trọng.
Lâm Phong thấy thế cũng không ngăn cản Vô Thường nữa, chỉ bảo Vô Thường phải cẩn thận. Tuy là trạng thái hóa thân nguyên tố Quang có thể khôi phục vết thương trên người, nhưng vẫn phải chú ý không được bị thương quá mức nghiêm trọng.
Vô Thường ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, tuy trên người vẫn có mấy vết thương, nhưng càng đánh càng hăng, càng đánh càng hưng phấn, nó có thể cảm nhận được trong cơ thể mình đang cướp đoạt lực lượng nguyên tố của đối thủ.
Vô Thường mãnh liệt chém giết, Vỹ Hỏa Thú liên tục lùi lại, đồng thời trong thuộc tính của Vô Thường đã có thêm thuộc tính Hỏa cùng thuộc tính Huyết!
Lâm Phong ngạc nhiên, đồng thời còn phát hiện ra Vô Thường mới học xong kỹ năng mới: Liệt Diễm Thổ Tức và Huyết Ảnh Tiễn!
Cuộc chiến đấu này đúng là kiếm lời lớn rồi, ai có thể ngờ được thuộc tính Hỗn Độn huyền bí được ẩn giấu ở đây? Ai có thể nghĩ tới Vô Thường có thể cướp đoạt thuộc tính nguyên tố của kẻ địch trong lúc chiến đấu?
Chẳng qua Lâm Phong cũng quan sát thấy trạng thái của Vô Thường rất đặc biệt, dường như không phải chỉ cần tấn công là có thể thu được thuộc tính nguyên tố của kẻ địch, nếu không trước đó nhiều lần chiến đấu đã sớm lộ ra manh mối.
Một nguyên nhân là hiện tại Vô Thường rốt cuộc tiêu hóa, nắm giữ được hai loại thuộc lượng tính lực Quang và Ám trong cơ thể, vì sinh ra được thuộc tính mới Giành Ra Không Gian. Một nguyên nhân khác là trạng thái của đối thủ đặc biệt, bởi vì bên trong cơ thể của Vỹ Hỏa Thú đang tan vỡ và bị phá hủy, năng lượng trong cơ thể vẫn luôn xói mòn.
Là những năng lượng bị xói mòn này bị Vô Thường thành công hấp thu cùng cướp đoạt.
Mà lúc chiến đấu cùng những linh thú khác, chúng không bị xói mòn năng lượng mà không ngừng tiêu hao năng lượng, hai bên vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Cái trước giống như một người không ngừng ném tiền trên đường cái, còn Vô Thường đi sau người ta không ngừng nhặt bỏ vào trong túi của mình. Cái sau là linh thú chiến đấu bình thường lại bỏ tiền mua đồ, tuy đều mất tiền, nhưng Vô Thường không có cách nào với người sau.
- Không thể nào! Sao linh thú của ngươi, sao linh thú của ngươi có thể chống đỡ được được công kích Cuồng Hóa của Vỹ Hỏa Thú chứ?!
Lâm Phong liếc mắt đã nhìn ra trạng thái của hai con linh thú. Thật ra Vô Thường cũng không tốt như vẻ bề ngoài, tuy vết thương trên người đỡ hơn Vỹ Hỏa Thú đối diện rất nhiều, nhưng năng lượng trong cơ thể trộn lẫn pha tạp, mơ hồ có dấu hiệu nổi loạn.
- Vô Thường, cố ngăn chặn, sau ba phút nữa, bản thân Vỹ Hỏa Thú sẽ bị phá hủy. Ngươi đừng tùy ý tấn công nữa, chủ yếu là phòng thủ thôi!
Vô Thường đã nhận được thuộc tính nguyên tố mình mong muốn cũng vội vàng chuyển thế tấn công thành phòng thủ phản kích, bắt đầu thử vừa đánh vừa di chuyển, kéo dài khoảng cách.
Lưu Thâm thấy thế, cuống quít gào lên với Vỹ Hỏa Thú:
- Vỹ Hỏa Thú! Truy kích! Bất chấp mọi giá giết chết con sói kia!
- Bất chấp mọi giá sao? Ngươi xác thực bất chấp mọi giá, thậm chí dễ dàng vứt bỏ linh thú của mình như vậy sao? Ngươi đã sẵn sàng đón nhận kết cục của ngươi rồi sao?
Lâm Phong nhìn trên người Vỹ Hỏa Thú đầy vết thương, máu chảy, thể lực cạn kiệt, lúc này tinh thần cùng thân thể của nó đều cận kề với sự suy sụp, đạt tới cực hạn sinh mạng mình.
Ở trước điểm cuối của sinh mạng, hai mắt Vỹ Hỏa Thú đột nhiên trở nên rõ ràng và có vẻ như được giải thoát, nhìn về phía Lưu Thâm chủ nhân của mình.
Lưu Thâm tất nhiên cũng chú ý tới trạng thái của Vỹ Hỏa Thú, hắn tức giận đi tới, hung hăng đá vào người Vỹ Hỏa Thú:
- Đồ hỏng việc thì nhiều, thành công thì ít! Lão tử cho ngươi đồ tốt như vậy, không ngờ ngươi không giết chết được một con linh thú Bạch Ngân? Ngươi có tác dụng chó gì chứ! Đi chết đi cho ta!
Vỹ Hỏa Thú nhìn chủ nhân còn điên cuồng hơn mình, nó không do dự nữa, ngẩng đầu dùng chút sức lực cuối cùng để tích góp năng lượng.
Lưu Thâm vẫn không ngừng đá và chửi bới Vỹ Hỏa Thú, không chú ý tới linh thú mình đã chuẩn bị công kích mình.
Một giây kế tiếp, một ngọn lửa yếu ớt trước đó nhiều đã quét tới trên thân Lưu Thâm.
Vỹ Hỏa Thú vốn như nỏ đã hết đà đã không còn năng lực chống đỡ bản thân, sau khi phát ra công kích cuối cùng đối với chủ nhân của mình, nó lập tức ngã xuống.
Sau đó, trên người nó xuất hiện từng mảng vết nứt và vết thương rất tệ. Mười phút trước, con linh thú còn có thể đánh ngang tay với Vô Thường, không ngờ bây giờ nhanh chóng thối rữa, biến thành một đống máu thịt tản ra mùi hôi thối.
Mà ngọn lửa kia cuối cùng không thể trực tiếp giết chết Lưu Thâm. Lưu Thâm bị ngọn lửa gây tổn thương tới toàn thân, y phục rách rưới, ngã xuống đất và ngất đi nhưng chưa chết.
- Ôi, cho ngươi linh thú tốt như vậy thật đáng tiếc.
Lâm Phong nhìn đống thi thể của Vỹ Hỏa Thú, hắn suy nghĩ rồi bảo Vô Thường đào cái hố, chôn Vỹ Hỏa Thú ở đây, sau đó mang theo Lưu Thâm đã hoàn toàn thay đổi ra ngoài.