- Lương Ngọc, ngươi giải quyết trưởng lão vô dụng còn lại, ta dụ nó lên không trung đánh một trận!
Lâm Lăng Nhân quyết định rất nhanh, bản thân cưỡi Thiên Mã thu hút sự chú ý của con Kỳ Lân này, sau đó bay thẳng lên trên cao, còn không quên quan tâm nói với Lâm Phong:
- Lâm Phong, bản thân ngươi cẩn thận! Ngươi đừng chạy loạn khắp nơi, tìm một chỗ an toàn mà trốn đi.
Quân Lương Ngọc cũng gọi ra Phượng Hoàng đứng ở trên đầu vai của mình, sau một thời gian không gặp, thực lực của con Phượng Hoàng này càng mạnh hơn, cảm giác cao quý thậm chí khiến khí đen xung quanh cũng có phản ứng.
- Ngươi tính dựa vào nha đầu này giết ta à? Lâm Lăng Nhân, ngươi khó tránh khỏi quá khinh thường lão phu rồi. Đúng lúc ta giết hai đứa nhóc các ngươi, mang đầu về giáo phái, cũng không sợ giáo chủ trách phạt nữa.
Trưởng lão còn lại đứng bên cạnh vốn có thực lực không mạnh, lại thêm đã trải qua vài trận chiến đấu, dưới một chiêu vô ý đã bị khí đen giết chết mấy con linh thú, hắn là Ngự Thú Sư Bạch Kim, không ngờ trong tay chỉ có vài con linh thú Hoàng Kim.
Nhưng đối mặt với Quân Lương Ngọc rất rõ ràng chỉ là một học sinh, trưởng lão này cảm thấy ông trời thật sự cũng giúp hắn. Hắn chỉ cần xử lý hai học sinh này, sau đó chạy thoát, lần này không tính là thua thiệt!
- Ồn ào.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phong nghe thấy học tỷ vĩnh viễn lộ vẻ lạnh lùng này nói chuyện, lời lẽ lạnh như băng, qua trọng nói này có thể nghe được sự cao ngạo, từ chối người khác từ ngàn dặm.
Nàng vừa dứt lời, con Phượng Hoàng trên đầu vai trực tiếp bay lên cao, sau đó đáp xuống và hòa làm một thể với Lương Ngọc, Linh Vũ Hóa sau đó xuất hiện một trang phục lông vũ màu vàng ánh đỏ, càng tôn lên dáng người mảnh mai duyên dáng của Quân Lương Ngọc.
Sau đó, Quân Lương Ngọc lại triệu hồi ra một con mãnh hổ, dẫn theo linh thú đánh tới trưởng lão Huyết Thú Giáo đối diện.
Hai người chiến đấu với nhau. Để đề phòng chẳng may bất cẩn tiến vào phạm vi của khí đen, hai người càng đánh càng xa, cuối cùng cả đỉnh núi chỉ còn lại một mình Lâm Phong, đối mặt với một không gian bị khí đen hoàn toàn bao phủ.
Làm Lâm Phong đứng một mình đối mặt với không gian đầy khí đen kia, tiếng hô hoán trong lòng vốn đã lắng xuống lại đột nhiên xuất hiện, còn mạnh không gì sánh được.
Kèm theo tiếng hô hoán xuất hiện, khí đen trước mắt lại bắt đầu sôi trào. Lâm Phong sợ hãi, lần này đừng xuất hiện một con Kỳ Lân nữa đấy. Bây giờ không có Lâm Lăng Nhân, mình ở sâu trong cấm địa chỉ có lực chiến đấu cặn bã không hơn không kém.
Đừng nói Kỳ Lân đi ra, tùy tiện một con linh thú đi ra, mình đều không đánh lại.
Mà trong lúc Lâm Phong đang sợ hãi, trong khí đen chẳng những không xuất hiện cái gì, thậm chí còn tách ra một vết nứt, lộ ra mặt đất không bị lây nhiễm.
Đây là ý gì? Đây là bảo mình đi vào trong khí đen à?
Tiếng gọi trong lòng Lâm Phong không ngừng vang lên, muốn hắn tiến vào trong khí đen tìm kiếm.
Lâm Phong không kìm chế được sự tò mò trong lòng, đầu tiên thử đi về phía trước mấy bước, vết nứt trước mặt quả nhiên càng lớn hơn, đồng thời khí đen cản đường cũng rút về phía sau.
Lâm Phong không nhìn thấy Lâm Lăng Nhân và Quân Lương Ngọc đâu, cuối cùng hạ quyết tâm, tự mình tiến tới. Ở đây rất có thể có Hắc Kỳ Lân tồn tại. Nếu khí đen muốn ta đi vào, vậy ta còn sợ gì nữa?
Cuối cùng, Lâm Phong trực tiếp cắn răng, nhấc chân tiến vào trong khí đen.
Khí đen ở phía trước mặt và xung quanh đều lùi lại, mở ra một không gian nhỏ không hề có khí đen cho Lâm Phong đi tới. Sau khi Lâm Phong tiến vào, khí đen phía sau trực tiếp đóng lại.
Nếu Thường trưởng lão có thể thấy được cảnh tượng này không biết có tức giận mà sống lại không. Hắn tốn bao nhiêu linh thú và thủ hạ mới dọn dẹp được một chỗ nhỏ như vậy, kết quả khí đen vừa gặp Lâm Phong đã chủ động mở đường.
Lúc này, trong tầm nhìn của Lâm Phong đều bị khí đen che phủ, chỉ có cảm giác trong lòng dẫn đường cho hắn.
Mà càng tiến vào sâu, trực giác của Lâm Phong cũng càng rõ ràng hơn. Khi Lâm Phong đi tới đầu nguồn khí đen, hắn nhìn thấy một cái hố sâu rất lớn.
Trong hố sâu có một con Kỳ Lân màu đen đang nằm, chỉ là nó dường như đã sớm chết. Mà ở bên cạnh thi thể Hắc Kỳ Lân là một quầng sáng đen vàng trộn lẫn, lơ lửng giữa không trung.
- Không ngờ lại may mắn như vậy, ở đây cũng có người sở hữu Thông Thiên Thần Giám.
Không chờ Lâm Phong hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, quầng sáng trước mắt dần dần hóa thành hình ảnh một con Kỳ Lân nhỏ, không ngờ chính là phiên bản thu nhỏ của con Kỳ Lân nằm trong hố kia.
- Ta là Thần Thú Hắc Kỳ Lân, là ta gọi ngươi đến.
- Ngươi không cần nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, ta muốn ký kết khế ước với ngươi, để cho ngươi nhặt được của hời lớn.