Nếu bây giờ đã xác định không có cách nào ký khế ước với Thần Thú Côn Bằng thông qua màn phong ấn ngăn cách, vậy bọn họ chỉ có thể lựa chọn thả Thần Thú Côn Bằng ra. Nhưng nếu làm vậy, bọn họ rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Bản thân Lâm Phong chắc chắn không chống lại Thần Thú Côn Bằng, mà có Hắc Kỳ Lân trợ giúp, về sau có thể đối phó được hay không còn chưa biết.
Cho nên lúc này phải dựa vào Hắc Kỳ Lân, xem Hắc Kỳ Lân có nắm chắc hay không. Nếu Hắc Kỳ Lân nắm chắc còn tốt. Nếu Hắc Kỳ Lân cảm giác không được, vậyLâm Phong chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Đợi đến khi thực lực của mình nâng cao hơn, bọn họ lại tới thử thu phục Thần Thú Côn Bằng. Hắc Kỳ Lân nghe được Lâm Phong hỏi vậy, cũng bắt đầu suy nghĩ.
Bởi vì bây giờ bọn họ chỉ có thể đại khái cảm giác được thực lực của Thần Thú Côn Bằng rốt cuộc ở khoảng trình độ nào. Dù sao bọn họ không phát hiện được tình hình cụ thể bên trong, cho nên không có cách nào chắc chắn.
Nhưng Hắc Kỳ Lân biết rất rõ, đây là cơ hội ngàn năm một thuở.
Nếu bọn họ bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ sẽ không dễ có thể ký khế ước với Thần Thú Côn Bằng nữa.
- Thực lực của người này quả thật rất mạnh, nếu ta còn bản thể có thể dễ dàng bắt được hắn. Nhưng với trạng thái của ta bây giờ, quả thật không chắc có thể bắt được hắn. Nhưng tên này ở trong phong ấn lâu như vậy, thực lực của hắn bị hao tổn rất nghiêm trọng, cho dù ta không thể bắt được hắn, hắn cũng không làm gì được chúng ta.
Hắc Kỳ Lân suy nghĩ cẩn thận, sau đó nói với hắn như vậy. Tuy bây giờ nàng không tự tin có thể bắt được Thần Thú Côn Bằng một trăm phần trăm, nhưng Hắc Kỳ Lân cảm giác tối thiểu mình vẫn nắm chắc bảy mươi phần trăm.
Mấu chốt nhất, cho dù nàng không bắt được, Thần Thú Côn Bằng cũng không làm gì được bọn họ.
Lâm Phong thật ra không thể quyết định được mình có nên thả Thần Thú Côn Bằng ra hay không. Bởi vì thực lực của bản thân Lâm Phong chắc chắn không bằng Thần Thú Côn Bằng, cho nên mọi chuyện đều sẽ do Hắc Kỳ Lân quyết định.
Nếu Hắc Kỳ Lân chắc chắn có thể đối phó được với Thần Thú Côn Bằng, thả hắn ra cũng không sao, dù sao hắn cũng không đánh lại Hắc Kỳ Lân.
Nhưng vấn đề là bản thân Hắc Kỳ Lân cũng không tự tin có thể một trăm phần trăm giải quyết được hắn.
Nói như vậy, nếu chẳng may thả Thần Thú Côn Bằng ra, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, vậy bọn họ sẽ tiêu đời.
Thực lực của Lâm Phong chắc chắn kém xa Thần Thú Côn Bằng. Nếu bọn họ không thả hắn ra, bọn họ không có cách nào ký khế ước.
Vậy hai người Lâm Phong và Lý Hắc Kỳ Lân tới đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Cho nên lúc này Hắc Kỳ Lân cũng đang do dự. Chẳng qua Hắc Kỳ Lân hiểu rõ một việc, mặc kệ nàng có đối phó được với Thần Thú Côn Bằng hay không, Thần Thú Côn Bằng đều không thể làm gì được nàng và Lâm Phong. Dù sao căn cứ theo Hắc Kỳ Lân phán đoán, thực lực giữa hai bên chắc hẳn không chênh lệch quá lớn.
Cho nên bất kể là ai cũng không thể làm gì được đối phương. Đây không phải là chuyện dễ dàng gì. Nói cách khác, Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân tối thiểu vẫn có khả năng tự vệ.
- Nếu vậy, còn không bằng thả hắn ra. Hắn cũng không khả năng giải quyết được cả hai chúng ta. Hơn nữa chúng ta đã qua đây, nếu bỏ qua cơ hội lần này, sợ rằng rất lâu sau mới có cơ hội tiếp theo.
Nếu vậy, hắn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể khiến Thông Thiên Thần Giám nâng cấp được.
Lâm Phong thật ra cũng tán thành chuyện thả Thần Thú Côn Bằng ra, thật ra không phải bởi vì Lâm Phong ngốc. Ngược lại, Lâm Phong suy tính rất rõ ràng. Nếu bây giờ mình không thả Thần Thú Côn Bằng ra, chờ sau này mình có thực lực đi thu phục Thần Thú Côn Bằng mới thả hắn ra. Thứ nhất, không biết tới bao giờ mình mới có thể đạt được tới trình độ này.
Thứ hai, tới lúc đó, cho dù mình thả Thần Thú Côn Bằng ra, chỉ sợ mình cũng không thể tự tin một trăm phần trăm thực hiện được. Bởi vì mình cũng không biết sau khi thả hắn ra sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cho nên tổng hợp lại, Lâm Phong chẳng thà Thần Thú Côn Bằng thả ra.
Nếu đã chắc chắn phải đánh một trận, khẳng định ngươi không thể tránh khỏi.
- Ngươi đã tán thành, vậy cứ thả hắn ra. Đúng lúc ta đã lâu không thoải mái đánh một trận rồi. Hôm nay, lại xem thử hắn có biết điều hay không. Nếu hắn không biết điều, vậy ta sẽ đánh cho hắn phục mới thôi.
Hắc Kỳ Lân đủ hiếu thắng, cho nên Lâm Phong vừa tán thành, Hắc Kỳ Lân vừa suy nghĩ đã dứt khoát thả hắn ra.
Nếu muốn đánh, Hắc Kỳ Lân tuyệt đối không sợ. Cho dù tới lúc đó bọn họ không phải là đối thủ, nàng vẫn cam đoan bảo đảm an toàn cho nàng và Lâm Phong, cho nên nàng không cần phải lo lắng tới những chuyện khác.