Là một đạo sư, Lâm Lăng Nhân làm thật sự rất tốt. Trừ nàng ra, cho tới bây giờ Lâm Phong chưa từng nghe nói có lão sư nào có thể làm được tới mức này. Mà Lâm Lăng Nhân có thể đối xử với mình không hề giữ lại, đã khiến Lâm Phong vô cùng cảm động.
Lâm Lăng Nhân cho Lâm Phong tâm pháp này, tuy nó không tính là cao cấp tới mức nào, nhưng trước mắt thật sự hữu dụng đối với Lâm Phong.
- Mong lão sư yên tâm, ta vào trong đó nhất định có thể an toàn trở về. Dù sao chúng ta đi lần này chẳng qua là để rèn luyện mà thôi, cũng không phải liều sống liều chết với Long Tộc.
Lâm Phong nói cũng không sai. Dù sao bọn họ đi lần này chỉ để rèn luyện, chứ không phải đi cướp đoạt bảo vật của Long Tộc, hay muốn phân thắng bại với Long Tộc. Cho nên chỉ cần bọn họ không tìm đường chết, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn. Lại thêm tâm pháp Lâm Lăng Nhân cho Lâm Phong, cũng tăng thêm an toàn cho bọn họ, cho nên thật ra sẽ không nguy hiểm như vậy.
Lúc này, Lâm Lăng Nhân cuối cùng đã hoàn toàn yên tâm. Dù sao những gì nàng có thể làm, nàng đều đã làm. Tiếp theo lại xem số phận của đám người Lâm Phong thế nào.
Lâm Lăng Nhân rất thích học sinh Lâm Phong này. Ban đầu, nàng không ý thức được Lâm Phong có gì khác thường. Nhưng sau khi trải qua chuyện hôm nay, nàng cuối cùng đã hiểu rõ Lâm Phong không giống người thường thế nào.
Trước tiên, Lâm Phong có ngộ tính rất cao, sợ rằng ngoại trừ Lâm Phong, không có bất kỳ một người nào có thể nâng cao thực lực của mình nhanh như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Mặt khác, đây cũng là một điều vô cùng quan trọng, đó là khí vận của Lâm Phong rất mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là không sau chưa từng có. Dù sao từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể có được hai con thần thú ở trong giai đoạn này. Cho dù là Ngự Thú Sư mạnh nhất trong lịch sử cũng không thể làm được như vậy.
Cho nên Lâm Phong có thể làm được tất cả những điều này, đã đủ chứng minh khí vận của Lâm Phong mạnh tới mức nào. Cho nên lúc này Lâm Lăng Nhân đã ý thức được tương lai Lâm Phong sẽ có thành tựu không thể đo đếm được. Bởi vậy trong giai đoạn đầu, cố gắng không để Lâm Phong đi làm một vài chuyện quá mạo hiểm thì tốt hơn, nếu không có thể sẽ khiến Lâm Phong gặp nguy hiểm.
Nhưng đáng tiếc là Lâm Phong không chịu cam lòng ở lại trong khu vực an toàn. Hắn cũng có tinh thần thích mạo hiểm, lại thêm Hắc Kỳ Lân càng thích mạo hiểm hơn hắn, hai người bọn họ xem ra rất hợp nhau.
- Bây giờ, chúng ta còn cách vị trí lãnh địa của Long Tộc khá xa. Chẳng qua chúng ta không cần phải vội, cứ đi qua là được rồi. Dù sao chúng ta cũng có thời gian.
Sau khi từ biệt Lâm Lăng Nhân, Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân còn có thần thú Côn Bằng xuất phát chạy tới Lãnh địa của Long Tộc.
Mà trên đường đi, đám người Lâm Phong rất thảnh thơi. Dù sao bọn họ không có chuyện gì gấp, cũng không cần thiết phải tăng tốc, cứ chậm rãi đi qua là được rồi. Bọn họ cũng có thể thưởng thức phong cảnh dọc đường, giống như đi du lịch. Đồng thời, bọn họ càng có thể chuẩn bị sẵn sàng hơn.
Mặc dù hiện tại Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân phối hợp vô cùng ăn ý, nhưng vẫn quá xa lạ với thần thú Côn Bằng. Bọn họ cũng cần một thời gian để tiến hành rèn luyện. Nếu không đến lúc đó bọn họ phối hợp không ăn ý, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Cho nên để phòng ngừa tình huống như vậy xuất hiện, bây giờ bọn họ vẫn cần phải tập luyện. Mà muốn tập luyện, bọn họ lại phải dựa vào việc chiến đấu thường ngày để tiến hành tập luyện.
Nếu trên con đường này gặp phải những tiểu nhân, chủ yếu sẽ là Lâm Phong và thần thú Côn Bằng chiến đấu. Hai người bọn họ đi đối phó, còn Hắc Kỳ Lân ở bên cạnh quan sát sự phối hợp giữa hai người, cũng tiện thể chỉ ra vấn đề giữa hai người bọn họ.
- Hai người các ngươi tập luyện rất nhanh, hiện tại đã ăn ý hơn hôm qua nhiều. Cứ theo tốc độ này, khi chúng ta đến lãnh địa của Long Tộc, hai người các ngươi vậy đã có thể rất ăn ý rồi.
Tốc độ hai người Lâm Phong và thần thú Côn Bằng rèn luyện với nhau còn rất nhanh, khiến Hắc Kỳ Lân cũng phải thấy bất ngờ.
Sau khi Lâm Phong và thần thú Côn Bằng nghe được lời này, bọn họ cũng thấy yên tâm hơn. Dù sao bọn họ có thể rèn luyện ăn ý với tốc độ nhanh như vậy, quả thật khiến Lâm Phong cảm thấy bất ngờ. Bây giờ bọn họ đã đạt được mục đích, tới khi bọn họ gặp phải những Long Tộc kia, cũng có thể càng an toàn hơn.
Trên đường chạy tới lãnh địa của Long Tộc, ba người Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân còn có thần thú Côn Bằng đều không vội đi nhanh. Dù sao lần này bọn họ qua đó không phải vì mục đích gì gấp, chẳng qua là đi rèn luyện thôi, cho nên không cần phải nâng cao tốc độ của mình tới mức nhanh nhất. Hơn nữa bọn họ có thể lợi dụng thời gian đi đường để giúp Lâm Phong và thần thú Côn Bằng tập luyện phối hợp với nhau.