Lúc này, Đạo Tôn vẫn muốn tiếp tục khuyên bảo Lâm Phong, để Lâm Phong đồng ý, như vậy coi như kết một đoạn thiện duyên. Nhưng Lâm Phong đã nghĩ kỹ rồi, cho nên hắn rất kiên định với suy nghĩ của mình, hắn vẫn nhất quyết từ chối.
Lâm Lăng Nhân đứng bên cạnh không biết phải nói gì. Dù sao theo Lâm Lăng Nhân thấy, thật ra Lâm Phong muốn nhận hay không cũng không sao. Tuy nhận tọa kỵ này sẽ khiến thực lực của Lâm Phong có thể tăng mạnh, nhưng Lâm Lăng Nhân cảm thấy về sau Lâm Phong vẫn có cơ hội có thể nhận được tọa kỵ mạnh hơn.
Bất kể thế nào, Lâm Phong đều không ngờ tới Đạo Tôn tự nhiên muốn tặng tọa kỵ của hắn cho mình. Điều này thật sự không hợp lý. Cho dù Lâm Phong có quen biết với Đạo Tôn, nhưng còn chưa quen thuộc tới mức này.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là thực lực của Lâm Phong và Đạo Tôn thật ra vẫn có chênh lệch nhất định. Tuy sự chênh lệch này không quá lớn, nhưng bất kể nói thế nào, hai người bọn họ thật ra không cùng một đẳng cấp.
Đạo Tôn có thể khách sáo với Lâm Phong như vậy, trong này rõ ràng phải có vấn đề.
Cho nên mặc kệ Lâm Phong có thích tọa kỵ của Đạo Tôn hay không, hắn chắc chắn không thể tiếp nhận.
May mắn là Lâm Phong cũng không thích tọa kỵ của Đạo Tôn, dù sao nó không nghe lời của Đạo Tôn, tự ý chạy ra ngoài, còn gây ra họa lớn như vậy, trong này chắc chắn có vấn đề. Mà bây giờ nó còn không chịu nói thật, vậy càng không thể tha cho nó. Cho nên Lâm Phong tất nhiên không có khả năng nhận lời.
Giờ phút này, Đạo Tôn thật ra không nói gì nữa. Dù sao Lâm Phong không cần, hắn dẫn tọa kỵ này về là được rồi, cũng không có vấn đề gì khác.
Mặc dù hôm nay tọa kỵ của Đạo Tôn gây họa, nhưng Đạo Tôn đã trả giá nhất định để bồi thường, bên Tổ Long đã bỏ qua chuyện này, cho nên cũng không có vấn đề gì khác nữa. Vì vậy mọi người ở đây chuẩn bị tản đi.
Nhưng không ngờ, vào lúc này tọa kỵ của Đạo Tôn đột nhiên ra tay.
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao hắn lại đột nhiên ra tay? Nếu không phải ta phản ứng nhanh, sợ rằng bây giờ đã gặp nguy hiểm rồi.
Tọa kỵ của Đạo Tôn không chỉ đột nhiên ra tay, hơn nữa mục tiêu của nó còn là Lâm Phong. Nhưng cũng may Lâm Phong bây giờ đã khác xưa, thực lực của hắn đã đạt đến trình độ này, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng được tăng lên, hắn lập tức tránh được một đòn trí mạng từ tọa kỵ của Đạo Tôn.
Nhưng sau khi nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Phong vô cùng tức giận. Dù sao không ai ngờ được sẽ xảy ra tình huống như vậy. Mà giờ phút này, Lâm Lăng Nhân và Tổ Long ở bên cạnh đều rất tức giận. Thậm chí Tổ Long còn muốn ra tay với Đạo Tôn. Bởi vì Tổ Long nghĩ rất đơn giản, nhất định là Đạo Tôn giật dây nên tên này mới dám ra tay. Nếu không, nó làm sao dám tự ý ra tay chứ.
Nhưng nếu kết hợp với chuyện lúc trước, tọa kỵ của Đạo Tôn thật sự có khả năng tự ý ra tay, chẳng qua bây giờ Đạo Tôn không có cơ hội giải thích, Tổ Long đã chuẩn bị giết chết tọa kỵ của Đạo Tôn.
Nhưng Lâm Phong tương đối lý trí. Tuy lúc này hắn rất tức giận, nhưng hắn vẫn cản Tổ Long lại, sau đó nhìn về phía Đạo Tôn, hy vọng Đạo Tôn có thể cho hắn một lời giải thích. Dù sao tọa kỵ của hắn đột nhiên ra tay công kích Lâm Phong, chuyện này nhất định phải có lời giải thích.
- Các ngươi bình tĩnh đừng nóng. Ta cũng không biết rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này. Hôm nay, nó dường như không đúng lắm. Để ta tới hỏi nó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã. Nếu nó quả nhiên có vấn đề, ta sẽ tự tay bắt hắn.
Khi tọa kỵ của Đạo Tôn ra tay với Lâm Phong, Đạo Tôn đã kịp phản ứng. Nhưng hắn lại không kịp ngăn cản tọa kỵ của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ra tay.
Bắt đầu từ giờ phút này, Đạo Tôn đã ý thức được tọa kỵ của mình có vấn đề.
Sau khi Đạo Tôn bỏ ra ba quả Chu Quả để bồi thường, chuyện tọa kỵ của Đạo Tôn chạy đến Long Tộc gây họa coi như được giải quyết.
Dù sao tọa kỵ của Đạo Tôn tương đối quan trọng đối với Đạo Tôn, Đạo Tôn không có khả năng thực sự mặc kệ nó. Hơn nữa, mấu chốt nhất là hắn không giải quyết chuyện này, sẽ có khả năng đắc tội cả Long Tộc, như vậy thì phiền toái lắm.
Cho nên hắn nhất định phải bồi thường. Chỉ có điều Đạo Tôn thật ra rất tò mò, tọa kỵ của mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao nó lại chạy đến chỗ của Long Tộc, hơn nữa còn gây ra họa lớn như vậy. Nhưng sau khi Đạo Tôn hỏi thăm tọa kỵ của mình, nó lại không chịu nói thật với Đạo Tôn.
Chẳng qua lúc đó Đạo Tôn thật ra vẫn suy nghĩ tương đối đơn giản, hắn cảm thấy có thể tọa kỵ của Đạo Tôn e ngại gì đó. Dù sao ở đây ngoại trừ bọn họ còn có đám người Lâm Phong và Lâm Lăng Nhân cùng với Tổ Long, cho nên tọa kỵ của Đạo Tôn không nói, hắn thật ra có thể hiểu được.