Vì vậy đám người định trở về, Đạo Tôn cũng định dẫn tọa kỵ của mình về. Nhưng không không ngờ, lúc này tọa kỵ của Đạo Tôn đột nhiên ra tay với Lâm Phong, chuyện này lại hoàn toàn khác rồi.
Mà từ giây phút tọa kỵ của Đạo Tôn ra tay, Đạo Tôn thật ra đã ý thức được tọa kỵ của mình đã xảy ra vấn đề lớn, sợ rằng nó không phải là tọa kỵ của mình trước đây nữa.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tọa kỵ của ta đang ở đâu? Ngươi tốt nhất nói rõ cho ta, nếu không hôm nay ngươi không thể rời khỏi chỗ này.
Lúc này, Đạo Tôn thực sự nghi ngờ tọa kỵ của mình có thể bị người nào đó đoạt xá hoặc chiếm lấy thân thể, nếu không nó không có khả năng làm ra nhiều hành động khác thường như vậy. Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của nó trước đó. Nếu tọa kỵ của hắn có tính tình như vậy, Đạo Tôn không có khả năng giữ nó lại lâu như vậy, đã sớm giải quyết nó từ lâu rồi.
Dù sao giữ một kẻ như vậy bên cạnh, còn không phải gây họa cho mình sao?
Nhưng khi Đạo Tôn chất vấn tọa kỵ của mình, tọa kỵ của Đạo Tôn chỉ nhìn Đạo Tôn cười khẩy.
Đạo Tôn nhìn thấy cảnh tượng đó, hẳn đã ý thức được tọa kỵ này có lẽ thật sự là tọa kỵ của mình, chỉ có điều qua từng ấy năm, nó che giấu suy nghĩ thật sự của mình, không để cho Đạo Tôn phát hiện ra. Mà trong khoảng thời gian gần đây, không biết vì sao, nó quyết định không tiếp tục che giấu nữa.
Chỉ có điều Đạo Tôn vẫn không hiểu vì sao nó phải ra tay với Lâm Phong. Dù sao nó làm vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Lâm Phong cũng chưa từng làm gì nó.
- Ta là ai, ngươi còn không rõ sao? Trong từng ấy năm, ta làm trâu ngựa cho ngươi cũng đủ nhiều, không ngờ ta chỉ gây ra chút họa cho ngươi, ngươi lại muốn tặng ta cho người khác. Hơn nữa, tên nhân loại đáng chết này còn không chấp nhận, hắn bị ta trả thù cũng là đáng đời. Nhưng thật đáng tiếc vì ta không thể tiêu diệt hắn.
Tọa kỵ của Đạo Tôn rất giỏi. Thật không ngờ nó che giấu sâu như vậy, ngay cả bản thân Đạo Tôn cũng không phát hiện ra. Hơn nữa, mấu chốt nhất là nó có tính thù vặt. Đạo Tôn tặng nó cho Lâm Phong, Lâm Phong chẳng qua chỉ từ chối thôi, nó lại ra tay với Lâm Phong. Người ta nghe lý do này cảm giác không hợp tình hợp lý, nhưng lại rất hợp tình hợp lý. Chẳng qua tình cảnh này khiến mọi người đều lúng túng.
Đám người Lâm Phong thật ra hoàn toàn không có ý kiến gì về tọa kỵ của Đạo Tôn. Dù sao Đạo Tôn đã qua đây, hơn nữa hắn cũng trả giá đắt để bồi thường cho Tổ Long, cho nên chỉ cần hắn đưa tọa kỵ của mình đi là xong.
Đám người cũng không định gây khó dễ cho tọa kỵ của Đạo Tôn hay Đạo Tôn.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, vào lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, tọa kỵ của Đạo Tôn lại đột nhiên ra tay với Lâm Phong. Đây thật sự là điều tất cả mọi người không ngờ tới. Hơn nữa tên này vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu. Nếu không phải Lâm Phong có thực lực đủ mạnh, lại thêm đám người Hắc Kỳ Lân ở bên cạnh, sợ rằng hắn sẽ thật sự xảy ra vấn đề.
Chẳng qua Lâm Phong không bị tọa kỵ của Đạo Tôn gây thương tổn. Nhưng dù vậy, đám người nhất định không thể bỏ qua chuyện này như vậy được. Đạo Tôn tất nhiên phải cho Lâm Phong một lời giải thích hợp lý. Nếu tọa kỵ của hắn ra tay với Lâm Phong mà hắn không làm gì, vậy thì không nói được.
Mà khi Đạo Tôn chất vấn tọa kỵ của mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện, không ngờ tọa kỵ này nói mấy câu lại khiến Đạo Tôn rất bất ngờ. Hóa ra tọa kỵ của hắn che giấu tính cách thật sự rất nhiều năm, ngay cả Đạo Tôn cũng không phát hiện ra được. Nó đúng là đủ giỏi rồi.
- Tốt, rất tốt, ngươi làm rất tốt, ngươi đúng là đáng chết. Xem ra những chuyện trước kia đều là do ngươi làm. Ta đã từng nghi ngờ ngươi, nhưng ta nhanh chóng loại bỏ sự nghi ngờ này. Xem ra lúc đầu ta nên điều tra rõ ràng. Nếu ta điều tra rõ ràng, những chuyện trước đó chắc hẳn đã không xảy ra.
Thật ra trong nhiều năm như vậy, tọa kỵ của Đạo Tôn không phải chưa từng gây phiền phức cho Đạo Tôn, chỉ có điều rất nhiều chuyện lúc trước không được giải quyết, Đạo Tôn không tìm được rốt cuộc là người nào làm, cũng không làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tuy hắn đã từng nghi ngờ tọa kỵ của mình, nhưng hắn rất nhanh đã loại bỏ nghi ngờ này. Hắn cảm thấy tọa kỵ của mình không có khả năng làm chuyện như vậy. Nhưng không ngờ chuyện hôm nay xảy ra, hắn đã có kết quả, tất cả đều do tên này làm ra.
Đạo Tôn rất tức giận, nhưng đồng thời vẫn có phần không nỡ. Dù sao hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, ít nhiều gì vẫn có chút tình cảm. Nhưng xem tình hình hôm nay, hắn tuyệt đối không thể giữ lại tọa kỵ là này. Nếu Đạo Tôn tiếp tục giữ nó lại, sau này tên này sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho Đạo Tôn, thậm chí còn có thể sẽ uy hiếp đến bản thân Đạo Tôn. Cho nên Đạo Tôn chỉ có thể xuống tay.