Bởi vì Thuận Thiên Thú chưa từng ra ngoài, cho nên hắn không có khái niệm gì về tọa độ bên ngoài.
Hắn chỉ có thể dựa theo tọa độ hắn biết và định vị tọa độ này, thật ra đây chỉ là một tọa độ vô cùng ngẫu nhiên ở bên ngoài.
Về phần có nguy hiểm gì không, vậy hoàn toàn dựa vào may mắn, nếu không may có thể sẽ tiến vào nơi nào đó nguy hiểm.
Đến lúc đó, Lâm Phong và Thuận Thiên Thú nhất định sẽ gặp xui xẻo, nhưng Lâm Phong chỉ cần rời khỏi đây. Cho dù tới đâu chăng nữa, Lâm Phong tin chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Dù sao hắn và Thuận Thiên Thú kết hợp lại, thực lực này đã đủ mạnh, chắc hẳn không có người nào có thể uy hiếp được hai người bọn họ.
- Không sao, ta tin tưởng ngươi chắc hẳn sẽ truyền tống chúng ta tới nơi không có nguy hiểm gì, cho dù có nguy hiểm, ta không tin hai người chúng ta xui xẻo tới mức có thể gặp phải những lão quái vật kia.
Lâm Phong nói không sai, lấy thực lực của hai người bọn họ bây giờ, chỉ có những lão quái vật kia có thể đồng thời giải quyết hai người bọn họ.
Ngoài ra, sợ rằng không có ai có thể động được vào hai người bọn họ. Lâm Phong cũng tín nhiệm Thuận Thiên Thú, cho nên lập tức bước vào truyền tống trận này.
Thuận Thiên Thú đi cùng Lâm Phong bước lên truyền thống trận. Theo ánh sáng lóe lên, Lâm Phong và Thuận Thiên Thú đã biến mất khỏi nơi này.
Chờ đến khi Lâm Phong lại mở mắt ra và nhìn bản đồ, hắn phát hiện mình đã rời khỏi thủy vực. Lúc này, Thuận Thiên Thú giống như một đứa trẻ tò mò, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Có những lúc, sức hút nhân cách của con người có thể đưa tới tác dụng không tưởng. Sức hút nhân cách của Lâm Phong đã hoàn toàn chinh phục Thuận Thiên Thú.
Ban đầu, Thuận Thiên Thú thật ra không tin Lâm Phong. Tuy hắn quả thật đã ký kết khế ước với Lâm Phong, nhưng chẳng qua là hắn thực hiện lời hứa hẹn của mình thôi. Nhưng cho dù hắn và Lâm Phong đã ký kết khế ước, trong lòng hắn vẫn không tin Lâm Phong, đề phòng Lâm Phong. Chẳng qua có một chuyện nhỏ bé không đáng kể xảy ra, đã làm cho Thuận Thiên Thú bắt đầu tin tưởng Lâm Phong, bị sức hút nhân cách của Lâm Phong hoàn toàn chinh phục.
Lâm Phong rõ ràng có thể ra lệnh cho hắn dẫn mình rời khỏi đây, nhưng Lâm Phong không làm như thế mà lại nghĩ mọi cách khuyên Thuận Thiên Thú, điều này khiến Thuận Thiên Thú thấy không hiểu nổi.
Chờ sau khi Lâm Phong giải thích cho hắn, hắn mới hiểu được. Hóa ra Lâm Phong thật sự xem mình là bằng hữu, đặt mình trên vị trí ngang hàng với hắn. Điều đó khiến Thuận Thiên Thú rất cảm động.
Hắn thật sự không ngờ được Lâm Phong làm một nhân loại Ngự Thú Sư lại có thể làm được như vậy. Cho nên cuối cùng, Thuận Thiên Thú lựa chọn tin tưởng Lâm Phong, đi theo Lâm Phong ra ngoài ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Chờ sau khi hai người bọn họ ra ngoài, Thuận Thiên Thú vô cùng tò mò quan sát hoàn cảnh mới. Dù sao trước đây hắn chưa từng ra ngoài, không biết bên ngoài thế nào.
- May là hai người chúng ta không gặp phải nguy hiểm gì, gần đây chắc hẳn vẫn rất an toàn, thế giới bên ngoài còn lớn hơn bên trong nhiều. Biên giới trong tầm mắt của ngươi không phải là biên giới, ở xa hơn còn có chỗ xa hơn. Mà không lâu nữa, ngươi có thể nhìn thấy càng nhiều bạn mới, bọn họ đều là thần thú như ngươi, đều ký kết khế ước với ta...
Lâm Phong rất vui khi thấy Thuận Thiên Thú như vậy. Dù sao Thuận Thiên Thú có lẽ lớn hơn Lâm Phong không biết bao nhiêu tuổi, nhưng hắn thật sự giống như một đứa bé, tâm tư vô cùng đơn thuần. Hơn nữa hắn ở bên trong lâu như vậy, chưa từng thấy qua thế nào bên ngoài, cho nên hắn mới có thể tò mò như vậy.
Lâm Phong tin tưởng hắn chắc hẳn có thể dễ dàng hòa hợp với đám người Hắc Kỳ Lân và Tổ Long. Dù sao hắn tin tưởng không có người nào chán ghét một thần thú có tâm tư đơn thuần như vậy.
Chỉ có điều, bây giờ Lâm Phong không biết mình ở chỗ nào, càng không biết đám người Tổ Long và Hắc Kỳ Lân ở đâu. Lâm Phong phải xác định mình ở đâu trước, sau đó lại nghĩ cách liên lạc với đám người Tổ Long và Hắc Kỳ Lân.
Như vậy, hắn cũng có thể biết rõ chuyện gì xảy ra trong lúc hắn rời đi. Sau đó Lâm Phong dẫn theo Thuận Thiên Thú bay về một hướng.
- Chúng ta cứ bay thẳng về phía trước, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta chắc hẳn có thể tìm được bọn họ. Nhưng nếu bọn họ tiến vào theo ta, vậy thì rắc rối lắm. Chỉ mong bọn họ không vào.
Lúc này, Lâm Phong thật ra cũng rất lo lắng đám người Hắc Kỳ Lân và Tổ Long lo lắng cho mình mà tiến vào trong.
Nếu bọn họ cũng tiến vào thủy vực thì rắc rối to. Cho nên trong lòng Lâm Phong rất sốt ruột, hy vọng có thể mau chóng tìm được bọn họ.
Cho dù không biết bọn họ ở đâu, tối thiểu cũng phải nghĩ cách liên lạc với bọn họ, để bọn họ biết mình đã ra ngoài, hơn nữa còn an toàn vô sự.